•Editor: Lan•
Phàm nhân sống chưa đến trăm năm, dĩ nhiên chẳng ai biết Ma quân là gì. Có nghe qua cũng chỉ coi như chuyện thần thoại trong sách sử.
Nhưng yêu quái thì sống lâu, truyền miệng nhau qua nhiều thế hệ, nên vẫn nhớ rõ đoạn lịch sử ấy: Ma quân từng che trời bằng một tay, ngay cả Thiên Đế cũng bị hắn nuốt chửng. Vô số thần linh từng liều chết tru diệt hắn, nhưng cuối cùng đều bỏ mạng trong tay hắn.
Một thời gian dài sau đó, Lục giới lâm vào nước sôi lửa bỏng, quỷ quái yêu ma hoành hành, hỗn loạn vô cùng.
Mãi đến khi vận số của Ma quân tận, trật tự Lục giới mới dần hồi phục.
Heo con đã từng được ru ngủ bằng những câu chuyện về Ma quân, nên giờ vô cùng bồn chồn, đi tới đi lui không ngừng. Nó nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hoắc Huyền, bèn tiến đến nói: "Hoắc huynh, huynh đúng là người có trái tim rộng lớn đó."
"…"
Bên kia, Mã Tam Nương bật cười: "Đến bước này rồi, các ngươi còn nghĩ ra được cách gì nữa chứ? Con heo nhỏ kia, ngươi cứ đi qua đi lại làm ta chóng mặt. Thà buông xuôi mà chờ chết còn hơn!"
"Ờ… bà bà nói cũng đúng." Heo con thì thầm, "Ta vốn phải chết rồi, chỉ là ăn nhầm linh thảo với đan dược đó… Giờ với trước kia, có khác gì nhau đâu."
Nó quay sang nhìn con rắn một cái, cảm khái: "Không ngờ bà cũng biết an ủi người khác đấy."
Mã Tam Nương suýt nghẹn máu – đời này làm gì có con heo nào vô duyên đến vậy!
Nghĩ thông suốt rồi, Chư Tinh Tử cũng không bận lòng nữa, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi, nhỏ giọng hỏi Hoắc Huyền: "Huynh có thấy được lúc ta ra đời không?"
Hoắc Huyền nhìn nó một cái, không trả lời.
Chư Tinh Tử bèn cho rằng hắn không thấy được. Dù sao Mã Tam Nương là kẻ hại bọn họ, chắc chắn sẽ không thật sự thi pháp. Chính bản thân nó cũng chẳng thấy gì.
Nó vốn tưởng sẽ được thấy cảnh mình chào đời, được nhìn mẹ ruột một lần cũng tốt. Thậm chí còn chuẩn bị tâm trạng sẵn rồi, ai ngờ chẳng thấy gì cả.
Ngược lại còn thấy khó chịu, như có thứ gì đó đang kéo linh hồn nó ra khỏi thân xác.
Phía Mã Tam Nương lúc này cũng đầy tức giận. Bà ta vốn chẳng nghĩ con heo nhỏ kia có lai lịch gì, chỉ đoán nó mang chút dòng máu yêu quái. Khi ấy, bà ta chỉ muốn khiến nó mở to mắt mà nhìn rõ mình bị ai lừa, lại còn ngoan ngoãn đi giúp kẻ thù.
Tuy không tu tiên, nhưng vì năng lực đặc biệt, bà ta cũng nửa bước bước vào giới tu chân, nên sớm đã nghe qua danh tiếng độc ác của Hoắc Huyền.
Bà ta căm ghét nhất những kẻ phản bội. Nếu Hoắc Huyền sinh ra đã là ma đầu thì thôi đi, nhưng hắn lại là đệ tử danh môn tiên gia, thế mà lại giết đồng môn. Suốt trăm năm sau đó, hắn làm loạn giới tu chân, nhưng chẳng ai có thể giết hắn.
Mọi người chỉ đành chờ đợi, nghĩ rằng không giết được thì chờ hắn già chết. Kết quả lại nghe tin hắn luyện ra Trường Sinh đan, muốn sống đời đời!
Thật là tin tức kinh hoàng.
Khi ấy, ngoài việc ngồi xem kịch vui, bà ta cũng muốn nhân cơ hội tìm ra điểm yếu của hắn.
Nhưng Hoắc Huyền sớm đã đề phòng, còn động tay vào máu của bà ta. Bà ta không chỉ chẳng thấy được gì, mà còn bị một luồng chú quang quái dị đánh ngất.
Lúc tỉnh lại, thì đã bị Ma châu đại nhân nuốt vào lòng đất…
Cũng coi như trong họa có phúc rồi.
Phía heo con bắt đầu thì thầm to nhỏ với Hoắc Huyền. Mã Tam Nương muốn nghe trộm mà không được, bởi Hoắc Huyền đã vung tay lập kết giới, hoàn toàn ngăn cách âm thanh.
"Hoắc huynh, chúng ta thật sự sẽ bị Ma châu ăn sao? Aizz, ta lại muốn viết di thư nữa rồi."
Hoắc Huyền: "Không đâu. Mười canh giờ là đủ để ta hồi phục."
Heo con không lạc quan: "Hắn nói nơi này là bụng hắn, vậy giờ chắc đang tiêu hóa chúng ta rồi. Ta đã thấy mình yếu hơn trước đó. Huynh thì có thể chịu đựng mười canh giờ, nhưng ta chỉ là một con heo nhỏ bình thường, chắc không cầm cự nổi đâu."
Hoắc Huyền nhìn gương mặt hồng hào, bốn cái móng nhảy nhót kia, ngập ngừng hỏi: "…Ngươi thấy không khỏe chỗ nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!