Chương 1: (Vô Đề)

Đêm ấy, tại hậu viện Kiếm Sơn, một đám đệ tử đang vây quanh pháp khí mới thu được, tụng chú thanh lọc, mồ hôi đầm đìa, ai nấy đều bận rộn vô cùng. Chợt nghe phía sau vang lên hai tiếng bước chân đang dần tiến lại.

Một người đi vững chãi hữu lực.

Người còn lại… bước chân khập khiễng, vang lên lộp cộp, chẳng giống người thường.

Chúng đệ tử đồng loạt ngoái đầu nhìn lại, bất giác kinh hãi.

Chỉ thấy chưởng môn, người bế quan đã nhiều ngày, thế mà nay lại dẫn theo… một con heo con thong thả bước vào!

Con heo ấy tròn trịa sạch sẽ, da thịt hồng hào, vóc dáng nhỏ xinh, không hiểu sao trên mình còn khoác một đạo bào nhỏ, đi đứng ngay ngắn, tư thái vô cùng đoan chính, khiến người ta nhìn liền ưa thích.

Tiểu đệ tử nhỏ tuổi nhất lập tức muốn bước tới v**t v*, nào ngờ heo con lại quay đầu tránh đi, thái độ chẳng mấy hợp tác.

Một đệ tử vội hỏi: "Chưởng môn sư tôn, con heo con này từ đâu mà đến vậy ạ? Là linh sủng người nuôi ạ?"

Chưởng môn nghe xong suýt thì tức ói máu, rống lên: "Heo con cái gì? Linh sủng cái gì?! Con heo này ít nhất cũng đã sống hơn hai mươi năm rồi! Không có một chút linh lực nào, không phải heo con, càng chẳng phải linh sủng!"

Chúng đệ tử nháo nhào ngơ ngác: "Hơn hai mươi năm… không thể nào?" Bọn họ trước giờ chưa từng thấy một con heo nào sống lâu đến vậy mà vóc dáng vẫn nhỏ như heo sữa.

Chưởng môn hừ lạnh một tiếng, cất giọng giải thích: "Đây là con heo con nơi phàm giới, trời sinh thân nhỏ, lớn không nổi. Một số người giàu có hoặc tiểu môn tiểu phái nhàn rỗi hay nuôi làm thú chơi. Con này e là từ cái miếu nhỏ nào gần đây chạy lạc lên Kiếm Sơn chúng ta."

Heo con hình như nghe hiểu, đối với lời bọn họ bàn luận tỏ ra bất mãn vô cùng, phì mũi một tiếng, rồi lại lộp cộp bước đi tìm đồ ăn.

Một đệ tử sợ nó nghịch ngợm phá phách, vội lấy ra hồ lô đựng đan dược, moi vài viên đan hoàn bổ thân nhưng vô dụng nhất, đưa tới trước miệng nó.

Heo con nhỏ quả nhiên an phận lại, ngoan ngoãn bắt đầu nhai thuốc, chẳng hề tham lam, ăn từng viên một, thái độ thư thả, tao nhã.

Đúng là một con heo nhã nhặn.

Chúng đệ tử nhìn thấy, trong lòng đều dâng lên ý vui thích.

Chưởng môn trầm giọng tiếp lời: "Lão phu bế quan bao ngày, khổ tâm suy nghĩ đối sách với Hoắc Huyền… Nay nhìn thấy nó, rốt cuộc cũng có chút cảm hứng."

Chúng đệ tử không hiểu ra sao, chỉ nghe lão nói tiếp: "Các ngươi đều rõ, lão phu đánh không lại cái tên ác tặc kia, so tuổi thọ lại càng kém hắn một bậc. Nhưng thù đoạt bảo khí, lão phu sao có thể nuốt trôi!"

Chúng đệ tử lúc này mới hiểu ra.

Thì ra Hoắc Huyền, kẻ năm xưa phản bội tiên môn, từ đó một đường bôn tẩu, thực lực tăng vọt, sớm đã thành hung đồ khiến quần môn khiếp đảm. Kẻ này tuy mạnh, lại tính khí khó lường, ra tay tàn nhẫn, từ các cao nhân của tiên môn đến cả vị chưởng môn vô dụng của bọn họ, chưa từng ai thoát khỏi hắn toàn vẹn thân thể.

Chư đại môn phái từng chịu thiệt thòi không ít dưới tay hắn, nhưng khốn nỗi chẳng ai đối phó được. Để tránh vạ lây, nay chỉ đành xa lánh mà kính sợ.

Chưởng môn bọn họ cũng chẳng khác là bao, chỉ là lão tính tình nhỏ mọn, thù không thể không báo. Suốt mấy năm nay, lão âm thầm cho người khắp nơi dò la tung tích Hoắc Huyền, mãi đến gần đây mới phát hiện ra một cái… miễn cưỡng gọi là  "điểm yếu"— Hoắc Huyền cả đời căm ghét heo, ghét đến mức nhìn thấy là sắc mặt tái mét, hô hấp rối loạn; nếu ngửi phải mùi, thậm chí còn ảnh hưởng đến công lực.

Lẽ nào chưởng môn định… ném con heo này vào lúc giao chiến với hắn?

…Nhưng chênh lệch thực lực quá lớn, dù Hoắc Huyền có thất thường, e là chưởng môn vẫn chẳng phải đối thủ.

Đại đệ tử bối rối khuyên nhủ: "Thưa sư phụ, đệ tử nghe nói dạo gần đây tên ác tặc ấy đã bắt đầu phái người truy tìm tung tích thành Cửu U, xem ra sau khi hành hạ chính đạo chán chê, lại thèm khát bảo vật trong tay U hoàng rồi. Nếu hắn và U hoàng đối đầu, tất sẽ là một trận ác chiến, thắng bại khó lường… Hay chúng ta tạm chờ xem?"

Chưởng môn đập mạnh tay áo, giận dữ: "Chờ cái lông! Thành Cửu U là quỷ vực u linh, sao hắn dễ gì tìm ra? Hắn đoạt bảo khí của lão phu, lão phu ít nhất cũng phải khiến hắn tởm đến tận xương mới hả giận!"

Rồi mặt hằm hằm nói tiếp: "Các ngươi yên tâm, lão phu sẽ đợi lúc hắn vắng mặt, lén thả con heo con này vào động phủ của hắn!"

Chúng đệ tử: "…"

Tiểu đệ tử nhút nhát cất tiếng: "Nhưng mà… chưởng môn, nếu hắn vắng mặt, sao không phá luôn động phủ hắn, chẳng phải nhanh hơn sao?"

Chưởng môn liếc nó một cái đầy khinh bỉ: "Ngươi tưởng dễ thế à? Chúng ta vừa vào sẽ để lại khí tức, mà tên ác nhân ấy tâm địa hẹp hòi, tính tình lại cực đoan, nếu biết là ta làm, hắn tất diệt cả Kiếm Sơn để trả thù! Đối đầu chính diện? Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!