Tiền để trong túi áo dạ.
Còn áo dạ thì bị vứt ở trong nhà thờ.
Bây giờ hai người quay trở lại Thirsk thì đúng là chuyện Ngàn lẻ một đêm, chẳng khác nào tự dâng mình vào hang cọp.
Lục Đình Trấn kiểm tra khắp chiếc xe thật kỹ, cuối cùng tìm được một ít tiền mặt, không nhiều nhưng đủ để hai người đổ chút xăng, còn có thể đến tiệm sửa xe thay kính cửa một cách sơ sài như đang chặt chém khách hàng.
Chương Chi Vi luôn giữ thái độ thận trọng khi Lục Đình Trấn lái xe đổ xăng và đi sửa xe, thân xe của họ bây giờ vẫn còn vết đạn bắt sượt qua, cửa kính vỡ toang, thậm chí trong xe còn có vỏ đạn, trông hết sức lộn xộn.
Lẽ nào Lục Đình Trấn không sợ họ báo cảnh sát sao?
"Vi Vi, em nên biết là không ai không yêu tiền." Lục Đình Trấn nói với Chương Chi Vi:
"Chúng ta trả tiền, còn họ làm việc, sao phải từ chối?"
Quả nhiên, nhân viên ở trạm xăng không nói gì, ông chủ tiệm sửa xe nhận tiền nhét vào trong túi rồi bắt tay vào thay bộ phận trên xe.
Mặt trời từ từ lên cao, trời quang mây tạnh, bầu trời trong xanh cỏ non mơn mởn. Con đường này không rộng, con dốc thoai thoải hai bên lộ ra mặt đất vàng, như vết thương bị dao rạch.
Bù lại ánh nắng rất đẹp, mùi dầu mỡ trong tiệm sửa xe rất nồng, mùi xăng, mùi dầu máy, và những thứ mùi không rõ tên hòa lẫn vào nhau, tựa như một giấc mơ chân thực đời thường.
Lục Đình Trấn lấy từ trong tiệm một chiếc ghế gỗ, bảo Chương Chi Vi ngồi dưới ánh nắng, anh bóc vỏ viên kẹo nhét vào miệng cô, vị ngọt lịm lan tỏa trên đầu lưỡi.
Lục Đình Trấn đứng bên cạnh cô, lau sạch khẩu súng, kiểm tra băng đạn.
Nhìn anh vẫn bình yên vô sự, có viên đạt bắn sượt qua mang tai anh, khiến một lọn tóc cháy xém, cũng làm mang tai bị thương nhẹ, không quá nghiêm trọng.
Chương Chi Vi ngồi phơi nắng, nheo mắt nhìn về phía trước. Lục Đình Trấn cầm súng bằng tay phải, tay trái lau súng, lặp lại mấy lần, anh nhíu mày đổi tay rồi đứng ra đằng sau Chương Chi Vi.
Anh lẳng lặng chạm vào vùng da bị viên đạn bắn sượt qua, máu đã ngừng chảy nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn.
Chương Chi Vi ngoảnh đầu lại vẫn thấy Lục Đình Trấn đang lau súng. Trước kia cô sợ súng, bởi vì rất nhiều người quen đã chết vì thứ này.
Sau này Chương Chi Vi mới hiểu, súng đạn không đáng sợ, mà kẻ cầm súng mới đáng sợ.
Lục Đình Trấn chưa từng nhắc đến những chuyện này trước mặt cô, cũng không cầm súng bao giờ. Trong lòng Chương Chi Vi, anh thật sự là một người làm ăn chân chính.
"Sao chú lại hút thuốc?"
Cuối cùng Chương Chi Vi cũng hỏi vấn đề này, cô nói:
"Sau khi từ Áo Môn trở về, hình như chú cứ hút thuốc mãi thôi."
Lục Đình Trấn im lặng mấy giây:
"Tôi đang cân nhắc chuyện cai thuốc."
Cai đi. Chương Chi Vi lại phơi nắng, miệng ngậm kẹo, vặn nắp chai nước suối, cụp mắt nói:
"Hút thuốc đoản thọ."
Lục Đình Trấn không đáp lại, nhìn Chương Chi Vi lục lọi túi áo dạ, rút hộp thuốc ra ngoài, trong hộp vẫn còn mấy điếu thuốc.
Cô siết chặt bàn tay khiến hộp thuốc bị bóp bẹp dúm rồi vứt thẳng ra xa.
Lục Đình Trấn cười:
"Vẫn y như lúc nhỏ vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!