Lục Đình Trấn nghe Chương Chi Vi nói hết, anh không đưa ra bất cứ lời phản hồi nào.
Mặc dù
"Luật dự thảo kiểm soát ô nhiễm không khí" đã được ban hành cách đây mười năm để cho London bớt phải gánh chịu những rắc rối bởi tình trạng ô nhiễm không khí do khói bụi công nghiệp gây ra, nhưng khí thải do ô tô thải ra ngày nay vẫn là một loại ô nhiễm nghiêm trọng.
Qua kính xe ô tô, Chương Chi Vi có thể thấy rõ những bậc cha mẹ giơ biển biểu tình bên đường, họ dắt theo những đứa trẻ mang mặt nạ phòng độc, tay cầm băng rôn biểu ngữ, phản đối việc trong xăng có lẫn chì.
Không hiểu sao Chương Chi Vi lại cảm thấy đôi mắt cay xè, có lẽ hôm qua cô sử dụng mắt quá lâu.
Xe dừng lại trước cửa nhà hàng.
Lúc xuống xe, Lục Đình Trấn vươn tay đỡ Chương Chi Vi, sau mấy giây do dự cô không hề né tránh, bám vào cánh tay anh, mượn lực từ anh.
Nơi này quả là nhà hàng điểm tâm sáng kiểu Quảng Đông, Chương Chi Vi ăn rất chậm, nghe Lục Đình Trấn kể lại những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua.
"Sau khi về Hồng Kông, Gà Đen sẽ kết hôn với Hoa Ngọc Quỳnh." Lục Đình Trấn nói:
"Tôi đã tặng họ một căn nhà, họ cũng lớn tuổi rồi, cũng phải ổn định."
"Tôi đã chuẩn bị quà thay em rồi."
Lục Đình Trấn nói:
"Là một bộ sofa rất đẹp, chúc mừng họ có tổ ấm mới."
Cô những tưởng đối phương sẽ nói:
"Dù thế nào, tôi vẫn là chú của em", bởi vì cô và Lục Đình Trấn quá hiểu nhau, đến mức gần như họ có thể đoán được đối phương sẽ nói câu gì tiếp theo.
Nhưng Lục Đình Trấn không nói gì, chỉ cầm tách trà lên uống một hơi cạn sạch.
"Khi em không còn ở đó, tôi đã nghĩ rất nhiều." Lục Đình Trấn nói:
"Ban đầu, tôi cứ tưởng em đã chết."
Lần này Chương Chi Vi không ngắt lời anh, cũng không cố tình làm anh cứng họng.
"Lúc đó tôi đã nghĩ, tôi có lỗi với em, em còn trẻ như vậy, còn cả tương lai rộng mở." Lục Đình Trấn siết chiếc cốc trong tay:
"Nói trắng ra thì lúc đó tôi rất hối hận vì đã không nhận lời em ngay từ ban đầu… Tôi, Vi Vi, tôi chưa từng nghĩ muốn lấy ai khác làm vợ."
Trước đây cô vô cùng mong mỏi nghe được câu nói này của đối phương, cô tha thiết trông chờ, hỏi bóng hỏi gió, cô thích anh đến độ dường như cả thế giới này chỉ có một mình anh.
Nếu như khi ấy nghe được câu này, cô chắc chắn sẽ vui mừng xiết bao, ôm chầm lấy anh mà kêu lên thật to.
"Sau đó tôi mới biết em vẫn còn sống, tôi rất vui, Vi Vi à. Lục Đình Trấn nói:"Tôi chưa bao giờ vui như vậy. Sau cảm giác vui mừng, tôi lại lo em một thân một mình ở bên ngoài, ăn uống có quen không, ngủ có ngon không.
Tôi lo em đói khổ, lo em bị người ta ức hiếp.
"Lo đến nỗi mọc cả tóc bạc."Phải.
"Lục Đình Trấn mỉm cười:"Tìm được em rồi tôi mới nhận ra, em giỏi giang hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
"Chương Chi Vi ăn hết miếng sủi cảo tôm thấm đượm nước canh trong, thịt tôm chắc. Cô nghe thấy Lục Đình Trấn nói:"Nếu em không muốn làm bà Lục, thế thì sau này tôi cũng chẳng lấy vợ nữa.
"Một câu nói đầy thản nhiên, nhưng lại khiến Chương Chi Vi ngây ngẩn tại chỗ."Lúc còn ở trên xe, em hỏi tôi lấy thân phận gì trợ cấp em.
"Lục Đình Trấn nói:"Thân phận mà tôi muốn, em không thể cho tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!