Chương 40: (Vô Đề)

Lục Đình Trấn nhìn Chương Chi Vi dựng ngón giữa dưới ánh nắng.

Cô mặc chiếc áo lông vũ dày sụ, đội mũ, mấy lọn tóc nhuộm vàng xổ ra ngoài. Cô đứng trong nắng, tiếp tục giơ ngón giữa với anh, sau đó cô thu tay lại trong tầm mắt của anh, xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Lần đầu tiên Lục Đình Trấn thấy Chương Chi Vi làm như thế với mình.

Tính tình cô thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng. Khi yêu thì giãi bày một cách mãnh liệt, lúc ghét cũng thể hiện một cách thẳng thắn.

Cũng giống như cô tranh cãi với một tay người Anh khi cô vừa mới đi học, một cô bé mới tí tuổi đầu đã dám dùng tiếng Anh chửi mắng hành vi xâm lược của đối phương.

Lục Đình Trấn đã thay cô giải quyết rất nhiều rắc rối, cũng khen ngợi tính cách bộc trực phân biệt trắng đen rõ ràng của cô. Chỉ là bây giờ phải chịu sự bộc trực của cô, anh vẫn có chút bất ngờ.

Lục Đình Trấn bảo tài xế dừng xe lại, anh ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài. Ánh nắng rực rỡ, hiếm khi lại có ngày đẹp như hôm nay, Chương Chi Vi thu tay lại, cô và chàng trai mắt xanh kia sóng vai mà đi.

Xe xúc tuyết đang chậm chạp làm việc cách đó không xa, từng tốp hai tốp ba nam nữ đi trên đường, đa số là sinh viên.

Sau cùng, Lục Đình Trấn không xuống xe nữa.

Lục Đình Trấn vốn ở London, để thuận tiện hơn anh đã tìm một căn hộ ở gần đây. Sinh viên đại học sống quanh đó rất đông, đến từ mọi quốc gia, mọi dân tộc, không thiếu những nam nữ thanh niên cuồng nhiệt bốc lửa, phòng kế bên gần như ngày nào cũng mở tiệc, tối nay cũng vậy.

Tiếng nhạc lớn đến mức khiến người ta nghe muốn điếc cả tai, đã ngược đãi đôi tai của Lục Đình Trấn một cách nặng nề.

Anh đứng trên ban công, nhìn thấy cửa phòng mở toang hoác, mùa đông lạnh cóng, vậy mà đôi nam nữ chỉ mặc áo mỏng vẫn ôm hôn, làm đủ mọi tư thế ân ái như chốn không người. Lục Đình Trấn không thể nhìn nổi, dời mắt sang nơi khác.

Gà Đen và lão Tứ đứng bên cạnh cũng nhìn, hai người còn đưa ra cảm nghĩ:

"Tuổi trẻ tốt thật, tốt thật."

Lục Đình Trấn rút ra một điếu thuốc, gió lạnh thổi qua, anh ngậm điếu thuốc trên môi, lão Tứ vội vàng đi tới, một tay che gió, một tay cầm bật lửa, cúi đầu châm thuốc thay anh.

Gà Đen không chú ý đến bên này:

"Là thanh niên sướng nhất, khí huyết sung mãn. Chưa kể bọn nước ngoài vốn đã đẹp mã, nếu em mà trẻ hơn mười tuổi, lại còn là phụ nữ thì em cũng muốn ấy với bọn họ…"

Lục Đình Trấn chợt gọi tên anh ấy: Gà Đen.

Gà Đen lập tức đứng ngay ngắn lại: Em đây anh Trấn.

Lục Đình Trấn nói:

"Không cần trẻ hơn mười tuối, bây giờ cậu có thể xuống đó. Tôi thấy bên trong có mấy người đàn ông đang ôm ấp nhau, chưa biết chừng họ có thể thỏa mãn tâm nguyện của cậu."

Gà Đen sợ tái mặt, vừa gãi đầu vừa cười:

"Anh Trấn, anh biết đùa thật. Về nước là em kết hôn với Ngọc Quỳnh rồi mà..."

Anh ấy cười ngượng ngùng.

Lục Đình Trấn kẹp điếu thuốc, thong thả hút thuốc, khói thuốc chậm rãi lan tỏa, anh nói:

"Hóa ra là tôi hiểu lầm, cứ tưởng ban nãy cậu vừa ý những thanh niên kia."

Gà Đen câm nín, chỉ biết cười.

Lão Tứ đánh mắt ra hiệu Gà Đen mau đi chỗ khác, Gà Đen luống cuống tìm một cái cớ, rón rén rời khỏi đó, để lão Tứ ở lại ban công cùng Lục Đình Trấn.

Lục Đình Trấn ngồi trên ghế, gác điếu thuốc lên gạt tàn bằng sứ trắng, cầm tấm khăn ăn lau hai tay. Trên chiếc bàn tròn nhỏ còn một bình rượu và hai cái ly, anh rót đầy rượu vào hai chiếc ly, ra hiệu cho lão Tứ ngồi xuống.

Lão Tứ vội vàng từ chối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!