Giống như lúc đi học được anh đưa đến trường, ngay cả túi sách cũng không cần phải cầm, Lục Đình Trấn trò chuyện, trao đổi với người khác, giở tấm thảm mềm mại đắp lên chân Chương Chi Vi.
Ngủ đi.
Lục Đình Trấn nói:
"Ngủ dậy là đến nơi."
Từ Hồng Kông đến Malaysia cũng mất hơn bốn tiếng đồng hồ, quả thực là một chặng đường khá ngắn.
Chương Chi Vi mở to mắt, cô không thể nào ngủ được, không ngừng nghĩ ngợi phải làm thế nào bây giờ?
Lục Đình Trấn ở đây, cô không thể liên lạc với Hạ Thành Minh.
Người lao công mà Hạ Thành Minh thuê, còn có thứ ở trong xe quét dọn phải làm sao đây?
Cô ép mình trấn tĩnh, nhắm mắt lại, nghe tiếng Lục Đình Trấn lật sách ở bên cạnh. Tiếng lật sách không lớn, rất nhỏ.
Đó là cuốn tạp chí mà người ta vừa mang đến, cô chỉ nhìn thoáng qua, trang bìa có một loại động vật trong truyện cổ tích của trẻ em, có cái mũi dài thượt, hai màu đen trắng, chắc là lợn vòi Mã Lai.
Malaysia, Malaysia.
Đầu Chương Chi Vi càng đau hơn.
Thế hệ ông cha của cô di dân đến Malaysia, người từ Mân Nam qua đó hầu hết đều sống ở bờ tây Malaysia.
Từ bang Perlis ở phía bắc đến Johor Bahru ở cực nam có rất nhiều người Hoa làm ăn buôn bán, đào mỏ thiếc, v.v… Xa hơn nữa, có không ít người Hoa đến biển Đông Nam Á làm ăn và định cư.
Ông bà của Chương Chi Vi không may mắn, không tích cóp được quá nhiều của cải, mới có thể bất chấp tất cả chạy trốn trong thời kỳ bài trừ người Hoa. Bố mẹ của Chương Chi Vi từng kể cho cô nghe về ngày 13 tháng 5 năm 1969.
Đây là một ngày đen tối nhất trong lịch sử Kuala Lumpur, ngày này đã xảy ra cuộc xung đột chủng tộc giữa người Mã Lai và người Hoa, khiến hàng ngàn người thiệt mạng vì sự kiện này.
Bố mẹ của Chương Chi Vi đều đã tự mình trải qua chuyện này. Trong thời kỳ xung đột, người Hoa không được nghỉ ngơi yên ổn, thức thâu đêm suốt sáng. Người không có tiền sống ở đâu cũng rất khốn khó, người cùng khổ sẽ trải qua hết khó khăn này đến khó khăn khác.
Họ sống ở Kuala Lumpur không hạnh phúc, đến Hồng Kông cũng chỉ đủ ăn đủ mặc.
Cho tới bây giờ, ấn tượng của Chương Chi Vi về Kuala Lumpur vẫn chỉ là một thành phố do người Mã Lai bản địa, người nhập cư Ấn Độ, những thợ đào mỏ người Hoa và thực dân Anh Quốc cùng nhau tạo nên, còn là một khu vực mà công nhân khai thác mỏ khai phá từ trong rừng rậm.
Khi đó Chương Chi Vi vẫn còn ít tuổi, không hiểu tình cảm mà bố mẹ dành cho thành phố này. Cô vẫn còn nhớ cái năm mà mẹ qua đời, bà còn đọc báo, nheo mắt nhìn thật kỹ những con chữ nhỏ trên báo, nói với Chương Chi Vi:
"Tiểu vương Selangor đã trao đất ở Kuala Lumpur cho chính phủ liên bang."
Cô không hiểu gì, dù Liên bang Kuala Lumpur chính thức được thành lập thì cũng chẳng dính dáng gì tới cô.
Thứ mà trẻ con nhớ nhung là chiếc bánh nếp ngào đường chiên qua mỡ lợn thơm phức, là chiếc bánh bà xã mà bố mua từ Nguyên Lãng về nhà.
Cho tới khi mẹ qua đời, Chương Chi Vi mới biết, hóa ra mẹ vẫn luôn muốn quay lại Kuala Lumpur.
Trước đây cô muốn đến Malaysia, là vì muốn ngắm nhìn thành phố mà bố mẹ sinh ra và lớn lên; Bây giờ quay lại, là hi vọng mình có thể thoát khỏi cạm bẫy dịu dàng này.....
Cảm giác tròng trành nhẹ làm Chương Chi Vi choàng tỉnh, ở trong cơn mơ cô như thể rơi từ trên cao xuống, chân giẫm lên đám mây, cảm giác mất trọng tâm đột ngột khiến đôi chân cô run rẩy.
Mới chỉ giật mình một cái, bàn tay lớn ấm áp đã bao trọn mu bàn tay cô, dịu dàng nắm lấy tay cô: Vi Vi.
Tầm mắt dần dần tập trung lại, Chương Chi Vi nhìn thấy Lục Đình Trấn.
Cô mấp máy môi: ... Làm sao vậy?
Không sao. Lục Đình Trấn nắm tay cô:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!