Chương 45: (Vô Đề)

Cơm chiều ăn ở Mai Uyển. Mạc Vân Trạch vốn không có ý định đưa Tứ Nguyệt và Phương Phỉ tới Mai Uyển, nhưng bởi vì Phương Phỉ cứ ầm ĩ muốn đến ngắm Mai Uyển, khiến cho Mạc Vân Trạch không thể làm được gì.

Phương Phỉ và Mạc Vân Trạch không hề biết nhau trước đây, thế nhưng chỉ cần thời gian nửa ngày, Phương Phỉ đã bắt chước Tứ Nguyệt gọi Mạc Vân Trạch là "anh Vân Trạch", trước anh Vân Trạch, sau Anh Vân Trạch, khiến cho anh dở khóc dở cười.

"Anh Vân Trạch, đó là nhà của anh à, đẹp quá, em có thể vào tham quan không?

"Khi nói lời này, Phương Phỉ ôm lấy khuỷu tay của Mạc Vân Trạch, chỉ vào Mai Uyển dưới chân núi, dáng vẻ vô cùng trẻ con. Tứ Nguyệt không nhịn được, kéo Phương Phỉ,"Không được, đó đâu phải là nhà em…"

"Ôi chao, anh Vân Trạch, anh dẫn em đi nhé, đã đến cổng nhà anh rồi mà.

"Bản lĩnh làm nũng của Phương Phỉ phải nói là ngàn người khó địch, Mạc Vân Trạch đành phải cười gật đầu. Đúng là đã đi đến cổng nhà, nếu không mời vào, Trầm Đoan Đoan nhất định sẽ lại có cớ để nói anh. Chỉ có điều, anh không khỏi tự hỏi chính lòng anh:"Đây là nhà của mình sao?"

Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Trầm Đoan Đoan biểu hiện ra sự quan tâm ít nhiều đối với Tứ Nguyệt, Phương Phỉ và người bạn học cùng theo, Trầm Đoan Đoan dặn dò phòng bếp chuẩn bị một bữa ăn thật phong phú.

Mai Uyển ngày thường tĩnh lặng như chùa miếu, nhờ có mấy cô gái ríu rít mà trở nên náo nhiệt hẳn lên, gian phòng trống vắng cũng có thêm chút sức sống.

Dường như Trầm đoan có ấn tượng rất tốt đối với Phương Phỉ, bữa tối vừa xong, Trầm Đoan Đoan đã chuẩn bị hoa quả, bánh ngọt chiêu đãi mọi người, hỏi han trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

"Chị Đoan, chị đẹp quá!"

Phương Phỉ xưa nay nói năng đã ngọt ngào, lúc này lại càng giống như phết mật, "Nếu ở tuổi chị mà em có được làn da và dáng người như thế này, có nằm mơ em cũng sung sướng mà tỉnh giấc…"

Phụ nữ đều thích được ca ngợi, Trầm Đoan Đoan cũng không ngoại lệ mà cười thật lòng,

"Con bé này, thật là khéo ăn khéo nói! Nhưng mà có dáng vóc, có da dẻ thì đã sao, tuổi thanh xuân đã qua đâu thể lấy lại được, chị mới là người phải hâm mộ mấy em, ở cái độ tuổi như hoa như ngọc này, không cần trang điểm, cũng chẳng giấu được tuổi xuân."

Lời này cũng là lời thật lòng, ba cô gái trước mắt ăn mặc đều rất giản dị, đúng với chuẩn mực của một sinh viên, cũng không trang điểm, khuôn mặt sáng sủa, ánh mắt trong trẻo, da dẻ mịn màng, những thứ đó không phải thứ mà trang điểm và những sản phầm dưỡng da đắt tiền có thể lưu giữ được, đó là tiền vốn của tuổi xuân!

Mà tuổi xuân, đã trôi qua sẽ không thể nào quay trở lại.

"Chị Đoan, ngôi nhà này đẹp quá, còn đẹp hơn cả trong TV nữa.

"Phương Phỉ cực kì tò mò về Mai Uyển, trước bữa ăn, Phương Phỉ đã kéo bạn học đi tham quan ngôi nhà mấy vòng. Trầm Đoan Đoan cười cười tự giễu,"Nhà đẹp thì có ích gì, nhà đẹp cũng là xây cho người sống, nhưng mà ngôi nhà này quá ít người, còn tôi lại không thích ra ngoài, không có bạn bè đến thăm, ở một mình trong ngôi nhà này, có đôi khi tôi cảm thấy thật tịch mịch."

Khi nói lời này, ánh mắt Trầm Đoan Đoan như vô tình hay cố ý nhìn về phía Mạc Vân Trạch.

Mà Mạc Vân Trạch thì vốn không hề nghe Trầm Đoan Đoan nói chuyện, anh đang đứng bên cửa sổ với Tứ Nguyệt, hai người nhìn về phía vườn hoa bên ngoài, không biết đang nói gì, nụ cười trên khuôn mặt Mạc Vân Trạch vô cùng ấm áp.

Trầm Đoan Đoan chưa bao giờ thấy anh cười như vậy.

Bình thường khi Mạc Vân trạch cười, khóe miệng anh chỉ nhếch thành một đường cong, chưa bao giờ lan tới đáy mắt. Nhưng mà giờ phút này, đối mặt với Tứ Nguyệt, sự ấm áp trong đáy mắt Mạc Vân Trạch tựa như muốn trút hết xuống cô, một giây một phút cũng không muốn xa rời, ánh mắt đó phảng phất như một cái lưới dịu dàng, không dấu vết bao bọc lấy Tứ Nguyệt, mà chính khuôn mặt quanh năm lạnh lùng của anh kia, cũng tự nhiên tỏa ra một thứ ánh sáng khách thường, sống động đến lạ lùng.

Rõ ràng, ngay chính cả Mạc Vân Trạch cũng không hề nhận ra, mà Trầm Đoan Đoan thì đã bị biểu cảm sống động đó làm cho hoảng sợ.

Bởi vì Mạc Vân Trạch đã phẫu thuật, khuôn mặt rất hiếm khi có biểu cảm, nhiều năm qua, Trầm Đoan Đoan đã quen với những đường nét cứng ngắc trên khuôn mặt của Mạc Vân Trạch, không vui không buồn, phảng phất như anh là một pho tượng.

Trầm Đoan Đoan cứ cho rằng khuôn mặt đó của anh là do phẫu thuật mà thành, thì ra, Mạc Vân Trạch đã cố ý ẩn giấu sự dịu dàng của anh, sự dịu dàng đó chưa bao giờ anh biểu lộ với người ngoài, nhất là người nhà họ Mạc.

Đương nhiên, Tứ Nguyệt cũng coi như một người nhà họ Mạc, có điều sự tồn tại của cô ta chính là nỗi sỉ nhục của ngôi nhà này. Từ khi được sinh ra đến bây giờ, cô gái xinh đẹp như hoa đó đã mang đến cho nhà họ Mạc biết bao nhiêu tai họa.

Vì vậy, trong mắt của nhà họ Mạc, cô ta chính là một người mang điềm xấu. Trầm Đoan Đoan thở dài, quay sang nói với Phương Phỉ: "Sau này có rảnh, mấy em thường xuyên tới đây, một mình tôi ở đây cũng buồn, Phương Phỉ, có thời gian thì tới đây chơi với tôi nhé."

"Vâng, rảnh rỗi nhất định em sẽ tới."

Phương Phỉ gật đầu liên tục, đúng lúc này, bà giúp việc lại mang ra một đĩa điểm tâm tinh xảo đến mức khiến người ra líu lưỡi, ánh mắt của hai cô gái trợn trừng trừng, "Trời ơi, điểm tâm ngon quá…" Phương Phỉ chỉ còn thiếu chưa chảy nước miếng, "Đẹp quá, ăn mất thì thật tiếc."

Bà giúp việc giới thiệu nói: "Đây là điểm tâm đặc biệt của Mai Uyển chúng tôi, chỉ dành để chiêu đãi khách quý, nếu tiểu thư thích ăn, lần sau lại ghé đến đây nhé.

"Bà giúp việc rất giỏi quan sát nét mặt, xem ra Trầm Đoan Đoan rất thích cô gái này. Quả thật là Trầm Đoan Đoan đang quan sát Phương Phỉ với tính cách có vẻ ngây ngô, cười tao nhã,"Nếu thích thì ăn nhiều một chút, bánh ít đường thôi, không cần phải lo bị béo phì đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!