Chương 4: Ký Ức Dạo Chơi Trong Vườn- Tứ Nguyệt (4)

Sáng sớm hai ngày sau, tất cả các tờ báo toàn thành phố đều đưa tin về vụ hỏa hoạn trong Mai uyển: tối qua trong thành phố, Mai uyển số 12 đường Thúy Vi đã xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn gây ra thảm kịch bốn người tử vong và mười hơn người bị thương nặng, nguyên nhân hỏa hoạn đang trong giai đoạn điều tra…

Tôi nhìn thấy tin này trên tờ báo ở bàn làm việc của thầy Lý, giáo viên chủ nhiệm.

Từ khi mẹ qua đời, đã mấy ngày tôi không đi học, thầy giáo gọi tôi tới nói chuyện. Thầy Lý đeo kính mắt, khẽ nói một tràng những lời nhỏ nhẹ để an ủi tôi, tôi không nghe vào một chữ, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm, dính chặt vào tờ báo kia.

Giữa lúc nói chuyện thầy Lý nhận một cuộc điện thoại, là vợ của thầy gọi tới. Tôi cầm tờ báo lên rồi nhìn thấy cái tin ấy.

Thầy Lý nghe điện thoại xong trở lại trước bàn làm việc, lập tức phát hiện ra sự khác thường của tôi.

"Nhan Tứ Nguyệt, em làm sao vậy?

"Thầy Lý bị hù dọa. Tôi khẳng định là mình đang run cầm cập. Đầu óc choáng váng từng đợt, khuôn mặt của thầy Lý không ngừng dao động trước mặt tôi. Thầy sờ trán tôi,"Không bị sốt mà, sao lại trắng như vậy? Khó chịu ở đâu thế, thầy đưa em đến phòng y tế được không?

"Giọng nói của thầy ngày một trôi xa. Khuôn mặt cũng ngày một trôi xa."Tứ Nguyệt!" Tôi nghe thấy tiếng thét chói tai thê lương của mẹ.

Tôi bỗng đứng bật dậy.

Thầy Lý còn chưa phản ứng kịp tôi đã ngã thẳng trên mặt đất, không còn tri giác nào.

Ngọn lửa ngất trời!

Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy ngọn lửa lớn như vậy.

Mai uyển quá lớn, tôi trèo tường đi vào mà không hề có ai phát hiện ra. Tôi cầm một ngọn nến, đầu tiên là châm rèm cửa sổ, trong chốc lát ánh lửa đã cao ngất trời, bốn bề đều là khói, tôi bị sặc ho khan liên tiếp.

Đến lúc tôi muốn trốn đi thì đã không tìm ra phương hướng nữa, tôi chạy từ hành lang vào trong phòng, rồi lại chạy từ trong phòng ra ngoài hành lang. Mai uyển không bật đèn vào ban đêm, tối đen như mực.

Khói đặc bao vây tôi, tôi không còn đường trốn thoát. "Mau vào!" Một đôi bàn tay to lớn bỗng kéo tôi vào góc phòng.

Tôi không nhìn thấy mặt người đó, chỉ nghe thấy người đó đang ho, ho nhiều hơn cả tôi.

Người đó kéo tôi chạy như điên trong màn khói dày đặc, lên tầng xuống tầng. Cuối cùng người đó kéo tôi trốn vào một gian phòng nhỏ hẹp chất đầy đồ, có lẽ là nhà kho. Ngọn lửa vẫn chưa lan tới gian phòng đó.

Người đó tìm đèn.

Trong ánh sáng bất chợt tôi nhìn thấy người đó. Một khuôn mặt trẻ tuổi, diện mạo dịu dàng giống như đã từng quen biết. "Là em?

"Anh kinh ngạc hô thành tiếng. Tôi cũng nhận ra anh. Ngày ấy anh đã đưa tôi tới bệnh viện. Anh mặc bộ đồ ngủ sa tanh màu trắng đã bị khói hun làm biến màu hoàn toàn. Anh nâng tôi đứng dậy,"Tứ Nguyệt, em là Tứ Nguyệt hả?

"Tôi hoảng sợ gật gật đầu. Anh lại hỏi:"Sao em lại ở chỗ này?"

Tôi sợ đến mức run cầm cập, không nói nên lời. Anh dần dần ổn định lại hô hấp dồn dập,

"Mẹ em mất rồi, đúng không? Hôm qua anh mới biết… Đừng đau lòng, anh sẽ bảo vệ em…" Nói xong anh vươn đôi tay ra ôm lấy tôi, vuốt ve mái tóc rối bù của tôi, "Đừng sợ, có anh ở đây, đừng sợ…

"Nhịp tim của anh đập như đánh trống. Tôi khóc lớn lên."Tứ Nguyệt!" Anh ôm chặt tôi, "Đừng khóc, không sao đâu, anh Vân Hà sẽ cứu em ra ngoài.

"Vừa dứt lời ngọn đèn bỗng tắt ngúm. Ngoài cửa vang tới tiếng lửa cháy lốp bốp, lại còn có khói đặc tràn cuồn cuộn qua khe cửa vào bên trong không ngừng. Anh buông tôi ra,"Chúng ta không thể đợi ở nơi này được nữa, lửa đã cháy đến đây rồi."

Mượn ánh lửa bên ngoài, anh đẩy cửa sổ ra xem xét tình huống xung quanh, rõ ràng đã không còn đường thoát. Anh kéo tôi tới cạnh cửa sổ, muốn tôi nhìn xuống tầng dưới,

"Tứ Nguyệt, em nhảy xuống đi, bên dưới là mặt cỏ, không sao đâu. Nhảy mau, bằng không sẽ không kịp mất…"

Nói xong anh ôm tôi lên ngưỡng cửa sổ.

Tôi lại liều chết nắm chặt rèm cửa, không chịu nhảy xuống.

"Tứ Nguyệt! Em phải nhảy! Em sẽ chết cháy đấy, nhảy mau…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!