Từ buổi tiệc đính hôn trở về, ngoài dự đoán của mọi người, Phương Phỉ đang chơi dương cầm ở nhà như không có chuyện gì xảy ra, con bé cũng không giải thích gì, cũng không đáp lại những lời chất vấn của mẹ, giống như chưa từng xảy ra chuyện.
Con bé càng vậy lại càng khiến người ta lo lắng, Trình Tuyết Như có vẻ hơi kiềm chế, sợ con gái lại làm ra chuyện khác thường, mắng Phương Phỉ mấy câu rồi bảo con bé trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng mà đối với tôi thì lại không hề khách khí, Trình Tuyết Như đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi, dưới cái nhìn của Trình Tuyết Như, việc Phương Phỉ bỏ trốn là do tôi khuyến khích phía sau lưng, bởi vì Phí Vũ Kiều đã đeo nhẫn đính hôn lên tay tôi, chỉ dựa vào đó tôi đã không thoát được can hệ.
Trình Tuyết Như mắng tôi té tát hơn hai giờ đồng hồ.
Thầy Lý khuyên sao cũng không được.
Những lời này tôi không có cách nào kể lại, bởi vì kể lại rất khó nghe, tôi biết Trình Tuyết Như vẫn không thích tôi, nhưng không biết Trình Tuyết Như ghét tôi lại khiến người ta giận sôi như vậy.
Tôi đâu có làm sai cái gì, tôi chỉ là một nữ sinh còn chưa tốt nghiệp, thế mà lại bị Trình Tuyết Như mắng đến mức kinh khủng đến thế, toàn bộ hành lang đều vang vọng tiếng mắng chửi của Trình Tuyết Như.
Phương Phỉ không thể nhịn nữa, chạy ra khỏi phòng to tiếng với mẹ, cục diện rất dữ dội, tôi không nhịn được khóc rời đi.
Phương Phỉ đuổi theo tôi, cùng tôi ra bến xe chờ xe, còn an ủi ngược lại tôi, "Chị, đừng nghe mẹ nói, bà ấy vốn đã như thế rồi."
"Đừng nói về chị vội, chị hỏi em làm sao vậy, rốt cuộc là vì sao…" Tôi không biết nên nói như thế nào.
"Chẳng vì sao cả, chỉ là em không muốn đính hôn, bởi vì em cảm thấy anh ấy không yêu em, mà em cũng không yêu anh ấy, em sẽ không chôn vùi cả đời mình chỉ để thỏa mãn mẹ. Chị, em đã trưởng thành rồi, việc hôn nhân này em muốn tự mình quyết định. Chỉ là… thật có lỗi với chị, khiến chị phải chịu tủi thân, Phí Vũ Kiều không làm khó dễ chị chứ?"
Quả nhiên Phương Phỉ đã trưởng thành rồi, biết tự mình quyết định, cũng biết suy nghĩ trên lập trường của đối phương, điều này khiến tôi vui lắm, chịu thiệt thòi một chút cũng không vấn đề gì.
"Từ nhỏ đến lớn, có phải chị chưa chịu thiệt thòi bao giờ đâu?" Tôi vỗ vỗ khuôn mặt của con bé, cười nói, "Đừng lo cho chị, em cứ chăm sóc ình là được rồi, Phương Phỉ, mặc kệ có thế nào chị đều hy vọng em được hạnh phúc, chỉ cần em cảm thấy đúng, chị sẽ ủng hộ em."
"Nhưng mà…" Phương Phỉ muốn nói lại thôi,
"Phí Vũ Kiều không dễ đối phó như vậy đâu, chị phải cẩn thận một chút. Hơn nữa, em cũng hy vọng chị được hạnh phúc, chị, dù có thế nào, em cũng hy vọng… chị được hạnh phúc…"
"Ừ, em cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nhìn em gầy thành cái gì rồi này.
"Tôi đau lòng túm lấy áo của Phương Phỉ. Đúng lúc này xe bus tới nơi, tôi lên xe mà vẫn còn lo lắng, vươn đầu nói với Phương Phỉ,"Đừng cãi nhau với mẹ, nếu thật sự không ổn thì đến chỗ chị ở vài ngày."
"Được rồi, chị.
"Phương Phỉ đứng ở bên đường nhìn tôi rời đi. Khi xe bus chuyển bánh, Phương Phỉ bỗng chạy lên phía trước mấy bước, há miệng nói câu gì đó, tôi chỉ nghe rõ một câu mơ hồ,"Chị, xin lỗi chị, chị đừng trách em…" Phần sau nói gì tôi không nghe được, qua cửa kính xe, tôi nhìn thấy Phương Phỉ đang lau nước mắt, thân hình gầy guộc ngày càng nhỏ bé, cuối cùng biến thành một chấm đen không thấy đâu nữa, tôi cũng không nghĩ vì sao Phương Phỉ lại nói xin lỗi tôi, tôi chỉ bỗng cảm thấy thương cảm.
Bởi vì chúng tôi đều đã trưởng thành, đều phải đối mặt với cuộc sống của bản thân, là phúc hay tai họa đều không thể biết trước, tôi không sợ gì cả, tôi chỉ sợ mất con bé, trong cuộc đời như hoang mạc này, ngoài Dung, tôi chỉ còn Phương Phỉ.
Trong cảm giác, tôi và Phương Phỉ nhất định sẽ ở bên nhau, ký ức lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt thân thiết và ấm áp của Phương Phỉ, đến giờ vẫn còn như mới nguyên.
Thế nhưng quy luật của số phận lại quá tàn khốc, tương lai tôi và Phương Phỉ lại mỗi người một nơi, tôi thật sự không dám nghĩ, chỉ cảm thấy trong lòng bất an vô củng, và cả nôn nóng không hiểu, tôi dự cảm sự kiện đính hôn này chính là một bắt đầu.
Khuôn mặt đó, chính là một bắt đầu…
…
Quả nhiên, ngày kế tiếp sau tiệc đính hôn, Phí Vũ Kiều tới trường học tìm tôi, nói tôi đã đeo nhẫn đính hôn thì phải thực hiện hôn ước, đương nhiên tôi đã cãi nhau với anh ta một trận, ngược lại anh ta vẫn không tức giận, chỉ cường điệu lặp lại tính chính thức của hôn ước, v.v… Tôi ném nhẫn cho anh ta rồi bỏ chạy về ký tức xá, không muốn nghĩ đến anh ta.
Nhưng mà từ đó về sau, chỉ cần anh ta ở Thượng Hải, gần như ngày nào cũng tới trường học tìm tôi, bản thân không tới được thì cho người tặng hoa, tặng quà đến ký túc xá.
Trong thoáng chốc mọi người đã bàn tán ồn ào, tôi có trăm miệng cũng chẳng thể nói được gì, Diêu Văn Tịch cho là tôi tìm người tình mới, bắt đầu nhìn tôi với con mắt khác, thái độ kém trước rất nhiều, chắc chắn cảm thấy tôi là một kẻ đứng núi này trông núi nọ.
Tôi cảm thấy áp lực đã tăng sát tới giới hạn, sẽ nhanh chóng vỡ tan mất. Mà ngay trong một buổi tối không lâu sau, Dung gọi điện thoại tới, lời còn chưa nói ra, đầu kia điện thoại đã khóc nức nở, tôi bỗng trở nên căng thẳng, dự cảm có chuyện chẳng lành.
Quả nhiên, Dung nghẹn ngào, lời nói không thành câu.
"Dung, làm sao thế? Ông đừng như vậy, có chuyện gì cứ từ từ nói…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!