Chương 31: (Vô Đề)

Khi anh ta nói những lời này, trên mặt vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, phong thái tao nhã lễ nghi, không hề nhìn ra dấu vết che giấu, người ngoài đều cho đó là lời thủ thỉ của đôi tình nhân, bởi vì sau đó hội trường lập tức vang lên một tràng pháo tay, mọi người tự động rẽ ra một con đường, thẳng tắp tới lễ đài.

Phí Vũ Kiều liên tục gật đầu với khách khứa, vui mừng đắc ý. Lúc này tôi đã không thể trốn thoát, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, bàn chân mềm nhũn như giẫm vào trong mây.

Tất cả mọi thứ sau đó tôi đều cảm thấy mơ hồ, tôi được Phí Vũ Kiều dắt lên lễ đài thế nào, tôi được anh ta đeo nhẫn thế nào, rồi lại được anh ta kéo ra trung tâm hội trường khiêu vũ thế nào, tôi hoàn toàn mịt mờ không rõ.

Khi khiêu vũ dưới chùm đèn pha lê, Phí Vũ Kiều kéo tôi xoay tròn, tôi lại càng choáng váng, khuôn mặt của anh ta trước mặt tôi không ngừng chồng lên nhau, như xa như gần, cuối cùng lại biến thành khuôn mặt của Dung, rõ ràng chính là Dung!

Ánh mắt đó, phảng phất như biển khơi dưới bầu trời đen kịt, khiến tôi bị hút vào rồi không thể tự thoát ra, còn "Dung" lại ngày một sát gần tôi, thân thiết mà đúng mực, nói nhỏ bên tai tôi:

"Em đẹp quá, em là thu hoạch bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời của tôi, là món quà mà trời xanh đã ban tặng cho tôi."

"Bắt đầu từ đây, vận mệnh của tôi và em sẽ gắn liền bên nhau."

"Em là của tôi, không ai có thể đoạt đi được."

"Tứ Nguyệt, em chỉ có thể là của tôi."

Ừ, Dung, em vẫn biết mà. Vẫn luôn là thế! Mặc dù từng có một khoảng thời gian dài tôi từng cự tuyệt ông, tôi cho rằng có thể giấu ông, giấu chính bản thân mình, nhưng kỳ thật lại chỉ là lừa mình dối người.

Tôi thích ông, trong tim trong mộng nhớ ông, nếu không phải bởi tự ti tự ái, lúc trước tôi đã nhận lấy chiếc nhẫn kim cương kia, thế nhưng tự ái cũng không thể giết chết được tình cảm, yêu thì yêu, cho dù tôi có hèn mọn, nhưng không ai có thể cướp mất quyền yêu thương của tôi.

Từ nay về sau, tôi sẽ sống cuộc sống mà mình mong muốn, sẽ không lừa dối trái tim mình, cho dù kiếp này chỉ nhỏ bé như hạt bụi, chỉ cần cho tôi một bến cảng ấm áp, nhất định tôi sẽ thỏa mãn cập bờ.

Dung, ông là bến cảng của tôi.

Là do ánh đèn mộng ảo mê ly ư?

Tôi cảm giác được "Dung" cách khuôn mặt tôi ngày một gần, phóng đại tới vô hạn, tôi bất giác nhắm hai mắt. Đôi môi mềm mại của ông chạm vào môi tôi, tựa như hoa rơi, bồng bềnh, dịu dàng không vết tích, nhưng lại biết rõ là ông hôn, cảm giác phơn phớt lúc ban đầu đã chuyển thành nóng bỏng và cuồng nhiệt, ông dễ dàng bắt được đầu lưỡi của tôi, dịu dàng mút, không cho tôi kháng cự.

Hơi thở của ông phả tới, có hương bạc hà thoang thoảng, mang theo sự cướp đoạt, chớp mắt đã lấy cả hô hấp.

Nhưng sao nụ hôn này xa lạ quá, Dung không hôn tôi như vậy. Tôi run rẩy muốn đẩy ông ra, nhưng ông lại càng ôm chặt, buông môi, ôm cả người tôi vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng của tôi, "Tứ Nguyệt, đừng sợ.

"Cùng lúc đó, bên tai vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Xen lẫn tiếng cười đùa và tiếng khen ngợi. Tôi bỗng bừng tỉnh, ra sức giãy dụa khỏi người đó, vô cùng kinh hoàng nhìn người trước mặt. Anh ta, anh ta không phải Dung! Anh ta là Phí Vũ Kiều! Trời ạ, tôi vừa làm gì thế!"Tứ Nguyệt, lại đây…" Anh ta vươn tay về phía tôi, đúng lúc đó, ánh sáng đèn chiếu lên đỉnh đầu anh ta, khiến cả người anh ta tỏa sáng rực rỡ, một khuôn mặt tuấn tú vô cùng, nhưng mà anh ta không phải Dung!

Miệng anh ta bất giác mỉm cười, ánh mắt lại lộ ra khí thế bức người, anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt kia lại tỏ ý uy hiếp rõ ràng.

Tôi xoay người chạy về phía đám đông.

Giày hơi khó đi, tôi lảo đảo mấy bước đã bị anh ta túm lại, nhưng anh ta rất có chừng mực, vừa cười cười ra hiệu với khách khứa, vừa âm thầm kéo tôi về phía cánh cửa góc phòng, cảnh này giống như có lời dịu dàng muốn nói với tôi, không lộ ra một chút sơ hở.

Cánh cửa vừa vặn lại có tấm rèm hồng nhạt lớn rủ xuống, lại còn một lẵng hoa to, bởi vậy rất dễ che được tầm mắt của khách khứa.

Khuôn mặt Phí Vũ Kiều hướng về phía tôi, vóc dáng của anh ta rất cao, tôi đi đôi giày CHANEL cũng chỉ miễn cưỡng đứng tới bờ vai anh ta, do đã tránh được khách khứa, sắc mặt anh ta trở nên thâm trầm, nhìn tôi từ trên cao, khóe miệng cười mỉm.

"Đừng làm náo loạn.

"Anh ta đặt tay trên vai tôi, giống như dỗ dành trẻ nhỏ. Tôi hất tay anh ta,"Xin hãy tránh ra! Tôi muốn đi ra ngoài!"

"Tứ Nguyệt, cô đã nhận nhẫn của tôi, cô chính là vị hôn thê của tôi, không thể tùy tiện như vậy."

"Anh bị bệnh à!"

"Cô nói thế nào cũng được, nhưng mà Tứ Nguyệt, nơi này không phải nơi tiểu thư có thể tùy tiện đâu, muốn làm loạn hay phát biểu gì mong tiểu thư đợi tới lúc riêng tư, nhất định tôi sẽ bồi tiếp."

Phí Vũ Kiều đứng ở trước mặt tôi, nửa bên mặt chìm trong bóng tối, tạo nền khiến đôi mắt càng thêm lạnh lẽo thâm trầm, nhưng giọng điệu đã dịu bớt, "Rất nhiều chuyện tôi sẽ từ từ giải thích với em, bây giờ, mời em ở lại."

"Không! Nhất định anh có âm mưu! Anh cho tôi và Phương Phỉ là cái gì, muốn ai thì lấy à? Nằm mơ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!