Chương 25: Ký Ức Kinh Hoàng- Tứ Nguyệt (4)

Tôi mở to mắt nhìn theo hướng con bé chỉ, chỉ thấy bên đường đối diện cách không xa có dừng một chiếc xe thể thao màu xám, chiếc xe thuôn lượn u ám trong ánh đèn đường, tự nhiên lộ ra khí thế áp đảo. Cửa kính xe hạ xuống, không nhìn thấy người, chỉ nhìn thấy một cánh tay vắt trên cửa.

Trời nóng như thế mà lại mặc áo sơ mi. Cổ tay cài cúc nhưng vẫn lộ ra chiếc đồng hồ vàng bên ngoài, hoặc có lẽ là đồng hồ kim cương, phát sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường. Hơn nữa, giữa ngón tay anh ta đang kẹp một điếu thuốc.

Khi tôi nhìn về phía anh ta, đúng lúc anh ta gạt tàn thuốc, giống như thờ ơ không để ý.

Trái tim của tôi bỗng đập nhanh... Đó không phải là Dung sao? Mỗi lần ông xuống máy bay đều sẽ đến cổng trường học đón tôi, cũng đỗ xe ở bên đường đối diện như thế, hút thuốc, lẳng lặng chờ tôi xuất hiện.

Nhưng tôi đã nhanh chóng nhận ra mình đang thất thần, người đó không phải Dung. Anh ta là Phí tiên sinh, bạn trai của Phương Phỉ.

Trong thoáng chốc tôi cảm thấy rất mệt mỏi, tôi khoát tay nói: "Chị không đi, chỉ muốn về ký túc xá nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lên lớp."

"Nhưng em cố ý tới đây đón chị mà, chị!"

"Thật sự không đi được, buổi chiều chị còn đi dạy gia sư mấy tiếng đồng hồ, mệt lắm."

"Đừng đi dạy gia sư nữa, dạy gia sư có kiếm được bao nhiêu đâu, lại còn vất vả chết được.

"Bây giờ giọng điệu nói chuyện của Phương Phỉ đã không còn giống như trước kia nữa, xem ra quen biết với người bạn trai giàu có này, cả người con bé đều là hàng hiệu, chiếc khuyên trên tai chỉ sợ cũng là kim cương. Xem ra con bé rất hưởng thụ mối quan hệ yêu đương hiện giờ, tôi có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của con bé trong bầu không khí. Như vậy cũng rất tốt, chỉ cần con bé hạnh phúc. Tôi vỗ vai con bé,"Mau đi đi, đừng để người đó đợi lâu, thời gian của người ta rất quý giá." Phương Phỉ chu miệng, rất không bằng lòng. Tôi rất thích nhìn dáng vẻ làm nũng của con bé, giống hệt như một đứa trẻ. Tôi cười đẩy con bé, "Đi đi, chị chúc em chơi vui vẻ!"

Cuối cùng không quên dặn dò con bé, "Thay chị gửi lời chào đến Phí tiên sinh."

Cuối cùng Phương Phỉ cũng lên chiếc xe thể thao một mình.

Chiếc xe vòng một đường, chậm rãi đi về phía tôi. Bóng cây mờ ảo xẹt qua đỉnh xe sang trọng. Khi tiến tới gần tôi, Phương Phỉ hạ cửa kính nhăn mặt với tôi.

Tôi cười vẫy tay về phía con bé.

Đúng lúc Phí tiên sinh ngồi cạnh con bé quay sang, ánh sáng không đủ, dáng vẻ không rõ ràng, chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét tuấn tú vô cùng. Anh ta hơi thả chậm tốc độ xe, mỉm cười với tôi rất thân thiện.

Tôi cũng cười với anh ta, xem như chào hỏi.

Chỉ trong thời gian hai giây, cùng lắm là ba giây, xe liền mất hút trong bóng đêm phía cuối con đường. Mà tôi vẫn còn đứng ở dưới gốc cây kia không nhúc nhích.

Nụ cười đó, thật đặc biệt.

Kỳ nghỉ hè vừa qua đã có tin Phương Phỉ nghỉ học lập gia đình. Bởi vì toàn bộ kỳ nghỉ hè, tôi đều bôn ba khắp nơi để kiếm tiền đóng học phí cho học kỳ sau, rất ít khi về nhà, là Thầy Lý gọi điện thoại nói cho tôi biết.

Ông nói ông cực lực phản đối, nhưng Trình Tuyết Như lại kiên quyết cho con gái nghỉ học lập gia đình, nói phụ nữ có làm tốt đến đâu cũng không bằng gả ột gia đình tốt, học hành à, gả cho người ta rồi vẫn quay lại học tiếp được.

Không đến hai ngày, Phỉ Nhi tới tìm tôi, hỏi ý kiến của tôi. Con bé rất do dự, muốn học xong rồi mới kết hôn, nhưng Phí tiên sinh lại có vẻ rất vội vàng muốn kết hôn ngay trong năm.

Lúc ấy đang ở trong cửa hàng đồ uống lạnh tại cổng trường, chúng tôi thích thú chia nhau ăn đá bào, tôi đưa một trái anh đào trong đá bào cho Phương Phỉ, cười hỏi: "Em có thích anh ta không?

"Từ nhỏ, mỗi lần ăn đá bào, tôi đều lựa anh đào cho con bé. Vẻ mặt của Phương Phỉ có một loại ý vị không nói nên lời, cười cười,"Rất thích, trên người anh ấy có một loại khí chất rất đặc biệt, tao nhã chín chắn, hơn nữa chăm sóc em cũng rất chu đáo, nói thật em không tìm được một điểm xấu nào của anh ấy, dường như rất hoàn hảo."

Phương Phỉ bỏ thêm chữ "dường như" vào chữ hoàn hảo, điều này cho thấy con bé có một chút do dự với người đàn ông này, ánh mắt vụt sáng, "Nhưng mà không biết vì sao, em cảm thấy giữa chúng em như luôn có một khoảng cách, có lẽ là do thời gian ở bên nhau, chúng em rất ít khi ở cùng nhau, anh ấy rất bận, phần lớn thời gian đều không ở Thượng Hải, mười ngày nửa tháng trở về một chuyến đã là tốt lắm rồi, mà em cũng không rõ anh ấy làm việc gì, anh ấy rất ít khi nói với em về chuyện làm ăn của anh ấy."

"Nói thế, em cũng không hiểu nhiều về con người anh ta?"

"Ừm, có thể nói như vậy. Nhưng anh ấy rất hiểu em, em thích gì anh ấy đều biết hết, mỗi lần gặp mặt đều tặng quà, em bảo anh ấy đừng tặng, anh ấy vẫn tặng, nói đó là cách biểu đạt tấm lòng của một người đàn ông."

"Tặng quà chính là đối tốt với em sao?"

"Đương nhiên không phải, anh ấy chăm sóc em rất chu đáo. Mặc dù không ở Thượng Hải nhưng anh ấy vẫn cử người đến chỗ em, em muốn đi đâu, gọi điện thoại cho anh ấy là sẽ có người đưa đón. Em muốn cái gì, không tới hai mươi tư giờ đã có người đưa tới chỗ em.

Hơn nữa trong nhà có chuyện anh ấy đều sắp xếp thỏa đáng, không cần em phải nói gì. Có một lần cống thoát nước trong nhà vệ sinh bị hỏng, sau khi biết anh ấy lập tức đưa người tới sửa chữa, em cũng không hiểu anh ấy biết chuyện từ đâu, nhưng lúc nào cũng có thể khiến cho cả nhà ngạc nhiên bất ngờ..."

Tôi chẳng thể nói gì, người đàn ông như vậy, giống như không lôi ra được chút khuyết điểm nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!