Chương 2: Ký Ức Dạo Chơi Trong Vườn- Tứ Nguyệt (2)

Kể xong chuyện này mẹ thở dài nói: "Nếu không có vụ tai nạn xe cộ đó thì con cũng sẽ không theo mẹ chịu nhiều khổ cực thế này, con sẽ sống cuộc sống giống như công chúa ở bên kia."

Tôi hỏi mẹ: "Thế mẹ có ở cùng con không?"

Mẹ lắc đầu, "Sẽ không, mẹ nuôi con lớn thêm một chút rồi sẽ rời đi."

"Vì sao?"

"Bởi vì làm người phải có cốt khí."

"Nhưng sao mẹ có thể bỏ con lại được?"

"Bởi vì mẹ muốn con sống tốt hơn đôi chút."

Tôi lập tức khóc lóc, ôm mẹ nói: "Mẹ, con không cần sống tốt, con chỉ muốn ở bên mẹ, mãi mãi, mãi mãi ở bên mẹ."

"Mãi mãi có xa lắm không?

"Tôi từng hỏi mẹ. Mẹ nói:"Mãi mãi chính là không có tận cùng. Giống như bầu trời, không thấy được điểm cuối."

Vì thế tôi có một thói quen, thích nhìn lên bầu trời. Bất kể ban ngày hay là đêm tối, tôi thích lắng nghe tiếng gió và những đám mây lướt qua trên bầu trời. Trên nóc ngôi nhà chúng tôi sinh sống có một cái sân phơi nho nhỏ.

Có một khoảng thời gian rất dài, tôi thích tựa vào lan can gỗ trên sân phơi sau khi tắm, để cho làn gió thổi phồng váy ngủ trắng của tôi, để ái tóc dài tung bay trong gió.

Bầu trời khi ấy bao giờ cũng xanh lam cực kì, tạo nền cho những đám mây càng thêm trắng xóa, giống như những viên kẹo đường tròn tròn bày bán trong sạp hàng nhỏ ngoài cửa ngõ.

Sau khi lớn lên, tôi lại cảm thấy những đám mây đó càng giống với những bông hoa sen trắng hơn, ngây thơ nở bung ra trong sự mộng mơ tươi đẹp của người thiếu nữ. Trong sinh mệnh sẽ không còn vẻ đẹp cực hạn nào sánh được.

Nhưng mà những thứ tốt đẹp lại thường không thể lâu dài. Không biết là ai đã từng nói như vậy.

Thời thiếu nữ tươi đẹp của tôi đã chấm dứt vào cái năm mười bốn tuổi ấy.

Ngày đó tôi tan học về nhà như thường ngày, thế nhưng lại không ngửi thấy mùi thơm của thức ăn ngoài hành lang như thường lệ, đẩy cửa ra, mẹ đang ngồi ngẩn người một mình nhìn về phía sân phơi, không hề nhúc nhích.

"Mẹ, con đã về rồi."

Mẹ ừ mơ hồ một tiếng, nhưng vẫn không động đậy.

"Mẹ, con đói bụng.

"Mẹ vẫn chỉ ừ. Không nhúc nhích. Tôi liếc bàn ăn, rồi lại nhìn phòng bếp, không có cơm tối. Một loại loại dự cảm chẳng lành trào lên trong lòng. Tôi vội vàng quăng cặp sách rồi chạy tới bên cạnh mẹ,"Mẹ, làm sao vậy?

"Lúc này mẹ mới nghiêng mặt sang nhìn tôi mịt mờ, tựa như không nghe thấy tôi nói cái gì. Mẹ ràn rụa nước mắt. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ khóc nhiều như vậy. Mẹ nói như ngủ mê:"Bác trai của con đã qua đời rồi."

Giọng nói khàn khàn, thấp không thể nghe thấy.

Tôi ngây người, thật lâu sau cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Quá đột ngột, bác trai đã mấy tháng không đến thăm chúng tôi rồi, mới có mấy tháng, làm sao đã qua đời?

Tôi còn nhớ lần cuối cùng bác trai đến thăm chúng tôi, người gầy đi rõ rệt, ông nói chuyện với mẹ rất lâu ở trên tầng, lúc tiễn bác trai xuống viền mắt mẹ đã hoen đỏ. Sau đó tôi mới biết bác trai bị bệnh.

Mẹ không nói là bệnh gì nhưng mấy buổi tối liên lục mẹ đều ngồi ở sân phơi đến tận hừng đông, tôi liền đoán bác trai bị bệnh không nhẹ.

Lại sau nữa tôi biết được từ trong miệng mẹ, rằng lần đó bác trai đến là muốn đăng ký kết hôn với mẹ, vợ của bác trai đã qua đời từ rất nhiều năm trước rồi, bác trai vẫn luôn độc thân.

Bác trai đưa ra lời đề nghị kết hôn với mẹ lúc bệnh nặng không phải vì điều gì khác, chỉ vì muốn ẹ con chúng tôi một cái danh phận, để chúng tôi danh chính ngôn thuận trở thành người nhà họ Mạc.

Mẹ cự tuyệt.

Mẹ nói: "Cả đời này em cũng không muốn trở thành người nhà họ Mạc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!