Buổi tối Diêu Khải Việt tìm một quán lẩu nổi tiếng nhất ở Tùng Giang, ba người họ cùng nhau đi ăn lẩu.
Đến khi thanh toán Hàn Tự vẫn sẽ là người làm việc đó.
Lúc thức ăn vừa được dọn lên, nồi lẩu uyên ương bắt đầu sôi sùng sục, ớt cay nổi lềnh bềnh trên mặt lẩu, nước canh sủi bọt lăn tăn, cuồn cuộn toả ra những làn hương thơm.
Thật sự quá hấp dẫn.
Diêu Khải Việt dùng đũa chung gắp một miếng thịt bò, nhưng lại bị Hứa Nguyên nhanh tay nhanh mắt vỗ vào mu bàn tay cậu.
"Anh đói bụng rồi." Cậu khó hiểu.
Hứa Nguyên dịch tay cậu sang một bên: "Đợi em đăng lên vòng bạn bè cái đã."
Hàn Tự cười nhạo, thấy vậy cô trừng mắt liếc anh một cái.
Diêu Khải Việt lắc đầu: "Sao em toàn phải chụp rồi đăng lên vòng bạn bè vậy?" Cậu vừa nói vừa đặt đũa chung xuống, phối hợp ngửa người ra sau để né ống kính: "Em có sống trong thế giới đó đâu cơ chứ."
Hứa Nguyên chụp đủ mọi góc độ cả bàn ăn và nồi lẩu đang sôi, cô chọn ra vài tấm rồi đăng lên vòng bạn bè: "Anh không hiểu."
Diêu Khải Việt nghe vậy, cậu nâng mắt kính, cũng không cãi lại.
Cô nói cái gì thì là cái đó.
Hứa Nguyên buông điện thoại, giao diện vẫn dừng lại ở vòng bạn bè mà cô vừa đăng: "Em gọi cái này là ghi chép lại sinh hoạt cuộc sống." Cô nghiêm túc nói: "Như vậy thì em…"
Giọng nói đột nhiên im lặng đi.
Cô không nói tiếp.
Vì bố mẹ quá bận rộn, lúc nào cũng bỏ lỡ những sinh hoạt của cô, đắng cay ngọt bùi nào cũng đều không có bọn họ bên cạnh. Cô nghĩ rất đơn giản, nếu họ không có thời gian đi cùng cô, vậy thì để cô tự mình ghi lại cho bọn họ xem.
Hứa Nguyên mím môi: "Ăn đi!"
Diêu Khải Việt không hiểu, cậu không đợi được câu nói tiếp theo của cô, mà vô thức nhìn về phía Hàn Tự.
Cậu thấy anh cũng đang nhìn về hướng Hứa Nguyên, với vẻ mặt phức tạp, khó hiểu.
Chỗ ngồi dành cho bốn người, Hứa Nguyên ngồi ở vị trí trong cùng, bên cạnh cô là Diêu Khải Việt, còn Hàn Tự thì ngồi đối diện bọn họ. Nồi xương trên bàn đang sôi trào, hơi nước bốc lên lượn lờ khiến bóng người của Hàn Tự trở nên mờ mờ ảo ảo.
Không khí bỗng chốc có chút gượng gạo.
Hứa Nguyên gãi mũi, đôi mắt thẫn thờ chưa kịp phòng bị bất chợt va phải ánh mắt của Hàn Tự. Đôi mắt anh đen nhánh, trong veo, như thể đã nhìn thấu được hết thảy.
Cô cảm tưởng rằng mình chẳng thể che giấu được điều gì ngay trước mặt anh.
Hứa Nguyên cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó xử nên sau đó đã nhanh chóng chuyển đổi ánh mắt sang nồi lẩu đang sôi kia.
"Anh thả thêm thịt vào đi, em muốn ăn thịt." Hứa Nguyên ra vẻ thoải mái.
Nói xong, cô cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Chỉ có điều sau một khoảng thời gian, đã có không ít người thích và bình luận vào bài viết cô vừa đăng khi nãy, chẳng qua là vẫn không có bố mẹ cô mà thôi.
Vòng bạn bè có đổi mới, Hứa Nguyên lướt đến tên Hàn Tự. Chín tấm hình giống y đúc, điểm khác biệt duy nhất chính là anh đã gửi thêm ba cái biểu tượng cảm xúc.
Cô nhấc chân lên đá anh: "Hàn Tự, anh lấy cắp hình của em làm gì?"
Hàn Tự dùng đũa chung gắp đồ ăn rồi ném tất cả vào trong nồi: "Hứa Nguyên." Anh cười với cô, một nụ cười mà theo cô là vô cùng gợi đòn: "Là anh trả tiền."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!