Chương 6: (Vô Đề)

Lúc Hứa Nguyên nhìn thấy Đào Tri Du, thật sự cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Không biết chị ấy đã cắt tóc ngắn từ khi nào, tóc chị bây giờ đã ngắn lên đến tận cằm, không còn dáng vẻ dịu dàng, yếu đuối như trước đây, trông có vài phần trưởng thành. Nhưng vì trời sinh chị có khuôn mặt giống em bé, nên nhìn vào vẫn chẳng thể đoán ra tuổi thật.

Buổi tối ăn cơm, không có nhiều người lắm, chỉ có bố mẹ bên nhà họ Đào, Đào Tri Sơ, Đào Tri Du và còn có Hứa Nguyên. Để tránh khỏi việc bị người lớn gán ghép. Đào Tri Du dứt khoát đưa Hứa Nguyên ra vườn hoa nhỏ của nhà họ Đào. 

"Chị Tri Du, bao giờ chị về lại Bắc Kinh?" Hứa Nguyên chống cằm hỏi. 

Bởi vì Đào Tri Du pha trà rất ngon, nên chị ấy đã bắt tay rửa lá trà, động tác trông vô cùng lưu loát, xem rất đẹp mắt. 

Hứa Nguyên nhìn đến mức không thể rời mắt. 

Đào Tri Du nghe vậy, cười nhạt: "Đến khi tốt nghiệp thì sẽ đi."

Hiện tại chị ấy còn đang đi học. 

Hứa Nguyên sững sờ, nheo mắt lại cẩn thận đánh giá. 

Cô nhỏ hơn Đào Tri Sơ 2 tuổi, chỉ là cô nhảy cấp, thành bạn học với bọn họ. Lúc cô chơi cùng với đám người Hàn Tự thì ghét nhất là lúc bị bọn họ lấy tuổi thật của cô ra nói, chỉ có riêng Đào Tri Du là cô cam tâm tình nguyện gọi một tiếng chị. 

Theo quan sát của Hứa Nguyên, Đào Tri Du dịu dàng, tính tình lại rất tốt. Lúc nói chuyện với người khác, chị ấy từ đầu đến cuối đều nở nụ cười vô cùng ấm áp. Chỉ cần chị ấy nhìn người khác là chị nhìn rất chăm chú, giống như trong mắt chị ấy chỉ có một mình họ vậy. 

Đó là điều Hứa Nguyên vĩnh viễn không thể làm được. 

Chỉ là lúc này, Hứa Nguyên cảm thấy rất rõ ràng rằng, người chị tri kỷ dịu dàng trong nhóm người bạn này đang có tâm sự. 

Nói mấy lời cũng không thể vui vẻ hơn. 

Trái tim Hứa Nguyên cũng vì thế mà thắt lại.

"Chị Tri Du, chị làm sao vậy?" Lúc nói chuyện với Đào Tri Du, giọng nói của cô vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn. 

Những lúc ở cùng Đào Tri Du, Hứa Nguyên vĩnh viễn không thể kiêu ngạo được. 

"Không có gì." Đào Tri Du pha trà xong, chị ấy đưa chén trà cho Hứa Nguyên: "Có những lúc chị rất hâm mộ em."

Giọng nói của chị ấy rất dịu dàng, kèm theo một nụ cười yếu ớt. 

Hứa Nguyên nhận lấy, cái miệng nhỏ nhấp thử một chút: "Em thì có gì đáng để hâm mộ chứ?" Cô cũng cười cười. 

Đào Tri Du trầm mặc vài giây, ánh mắt của chị ấy phản chiếu lại ánh trăng đêm nay, giống như một luồng sáng yếu ớt. 

Qua một lúc lâu, chị ấy nhìn Hứa Nguyên: "Hâm mộ em vì em có thể thẳng thắn nói thích một người."

Hứa Nguyên sửng sốt, gãi đầu cười: "Đào Tri Sơ?"

Cô tự chế giễu nói: "Em lúc nào chẳng vậy."

Đào Tri Du mỉm cười nhìn cô: "Vì sao lại thích Đào Tri Sơ?"

Chị ấy nghiêm túc hỏi, không thiên vị, cũng không phải vì Đào Tri Sơ là em trai ruột của mình mà không có nguyên tắc giúp đỡ anh ấy. 

"Đương nhiên là bởi vì Đào Tri Sơ từ trước đến nay không cãi nhau với em giống như Hàn Tự." Hứa Nguyên không cần nghĩ ngợi gì mà trả lời. 

Đào Tri Du buồn cười: "Vì sao không phải Diêu Khải Việt? Cậu ấy cũng như vậy mà?"

"Làm sao có thể giống nhau được chứ? Diêu Khải Việt là em họ của Hàn Tự, bọn họ…"

Dừng ở từ "bọn họ" rất lâu sâu cô cũng không thể nói tiếp được. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!