Hàn Tự bận rộn hơn nửa ngày, đợi đến lúc thật sự rảnh rỗi, anh liếc nhìn điện thoại.
Khung chat yên lặng, không có chút động tĩnh nào.
Hứa Nguyên thì nhấn rất nhiều lượt thích trên vòng bạn bè.
Hàn Tự xoa ấn đường, có rất nhiều vấn đề chỉ cần góc độ không giống nhau, thì cách hiểu của cả hai cũng sẽ khác. Anh không có cách nào để thay đổi Hứa Nguyên, mà chính anh cũng chẳng thể dối lòng nói lựa chọn của Đinh Nhuế Nhiên và Hàn Thạc là không tốt.
Anh nghĩ, hướng về mục tiêu trước, sống dần từng bước thật ra thì không có gì không tốt cả. Không đi đường vòng, một đường đi tới cuối cùng, bản chất chỉ là sự lựa chọn khác nhau của mỗi người mà thôi.
Nhưng bạn gái thì vẫn phải dỗ.
Hàn Tự gõ chữ: Nếu không thì buổi tối anh lau nhà cho em?
Ngày trước có một lần, anh chọc Hứa Nguyên bực bội, cô không để ý đến anh mấy ngày liền, sau đó anh đến tìm cô trước, lúc ấy cô độc ác vô cùng, thay đổi hết cách này tới cách khác để "giày vò" anh, nhất định muốn anh lau toàn bộ ngôi nhà của cô mới chịu nguôi giận.
Anh hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cầm cây lau nhà lên, nằm rạp xuống vận động. Mà cô thì sao, đi theo anh giám sát giống như cái đuôi, vừa xem vừa cười.
Bây giờ nghĩ lại, anh luôn bó tay với cô.
Bạn bè đều nói là anh thích giận dỗi Hứa Nguyên, trên thực tế, rõ ràng là cô lợi hại hơn anh nhiều.
"Hàn Tự: Dọn cả phòng cho em nữa nhé?"
Hàn Tự bổ sung thêm một câu.
Đợi rất lâu mà Hứa Nguyên vẫn không có trả lời.
Đầu càng đau.
Hứa Nguyên và người bên nhân sự đưa Janet vào bệnh viện, liên tiếp kiểm tra các bước, cuối cùng là do cô ta uống thuốc chống trầm cảm quá liều và một ít thuốc ngủ, không xảy ra vấn đề mới là lạ.
Sau khi rửa dạ dày, lại cô ta chuyển đến phòng bệnh để ở lại bệnh viện quan sát, một trận giày vò.
Người của nhân sự chưa làm xét nghiệm covid nên không thể ở lại phòng bệnh, cô ấy đành về nhà trẻ trước, Hứa Nguyên đợi Janet tỉnh rồi, lại đi tìm Trình Vi Vi hỏi thăm tình hình cụ thể.
"Rất nghiêm trọng." Trình Vi Vi hỏi thăm bác sĩ chữa trị chính của Janet, cô ấy xem bảng báo cáo: "Xem ra cô ta đã uống mấy loại thuốc chống trầm cảm rất lâu rồi, còn pha lẫn thuốc ngủ. Chẳng trách lần trước cậu nói tinh thần của cô ta hoảng loạn, suy nghĩ không tập trung lại mệt rã rời, nhưng nhiều khi tính tình cô ta lại rất nóng nảy."
Hứa Nguyên kinh ngạc: "Nhưng cô ta không bị trầm cảm đúng không?"
Xem dáng vẻ của Janet, cũng không giống như là bị trầm cảm.
Trình Vi Vi lại lật báo cáo một lần nữa: "Vấn đề chính là ở chỗ này, theo ghi chép, trong lịch sử chẩn đoán và triệu chứng không hề có bệnh trầm cảm, lo âu. Cậu nghĩ xem, một người bình thường đi uống thuốc chống trầm cảm làm gì? Mất não à?"
Hứa Nguyên cũng cảm thấy kì lạ, cô suy nghĩ một chút nhưng chẳng nghĩ ra lý do nào.
"Tớ đi xem cô ta một chút, hay là tớ và cậu cùng nhau đi?" Cô hỏi Trình Vi Vi: "Tiện thể để cậu nói với cô ta một chút, nếu như là tự cô ta uống thì thôi vậy, chỉ sợ chính cổ cũng không biết mình đang uống thuốc chống trầm cảm."
Một người bình thường, thật sự bị mất não sao?
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy không đúng.
Trình Vi Vi gật đầu nói "được", đi đến phòng bệnh cùng cô.
Janet ở trong phòng bệnh bình thường ba người, hai cái giường còn lại đều trống, chỉ có một mình cô ta, tương đương với một căn phòng đơn. Hai người họ bước ra từ thang máy, đi qua một cái phòng khách nhỏ, đến gần cuối hành lang.
"Chú có khỏe không?" Trình Vi Vi hỏi.
Hứa Nguyên kéo khẩu trang lên: "Rất khoẻ, chỉ là không chịu nhàn rỗi nên hai ngày trước đã trở về đơn vị rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!