Hôm Hứa Nguyên tới nhà Hàn Tự, Hàn Thạc cũng đã về từ Tô Châu, bảo là về để đưa quà gặp mặt cho em dâu.
Khác với Hàn Tự vừa kịp về đến cửa, lần này là cô tới một mình.
Thật ra đối với Hứa Nguyên mà nói thì nhà họ Hàn rất thân quen, quen đến nỗi mật khẩu cửa lớn cô cũng biết. Hồi còn nhỏ những khi bố mẹ bận, có một khoảng thời gian rất dài cô đều ở nhà họ Chu và nhà họ Hàn, mẹ Chu và mẹ Hàn thay phiên nhau trông cô chơi.
Mặc dù tới ra mắt với tư cách bạn gái Hàn Tự nhưng cũng không khác gì ngày thường, cũng như một lần ghé nhà họ Hàn chơi bình thường của cô thôi.
"Chú Hàn, dì Diệp." Hứa Nguyên ngoan ngoãn gọi người.
Mẹ Hàn lôi kéo cô: "Dì có làm bánh ngọt cho cháu này."
Hai người rất là thân mật, Hàn Thạc cười với Hàn Tự, Hàn Tự cũng đáp lại bằng một nụ cười bất đắc dĩ.
Sau buổi trưa, mẹ Hàn dắt Hứa Nguyên đi trồng hoa hóng mát trong vườn hoa nhỏ.
Nhà họ Hàn có một nhà kính, bên trong là hoa cỏ mà mẹ Hàn chăm sóc tỉ mỉ. Khi ánh mặt trời chiếu vào nhà kính, rực rỡ chói mắt khiến người ngồi bên trong cũng nhuộm chút tiên khí.
Hàn Tự và Hàn Thạc ngồi trên ghế đá nhỏ ngoài nhà kính, khó có khi Hàn Thạc thả chậm nhịp sống của mình, anh ấy nấu ấm trà, hai người lẳng lặng thưởng thức trà.
Hàn Tự nhìn về phía mẹ và Hứa Nguyên đang nói cười trong nhà kính: "Nghe mẹ nói, sau này anh muốn ở lại Thượng Hải à?"
Chuyện Hàn Thạc quay về, trước đó anh không biết. Đột nhiên tối hôm qua mẹ nói Hàn Thạc sắp về tới, cũng định ở lại Thượng Hải luôn.
Hàn Thạc gật đầu: "Nhà máy bên Tô Châu đã vào quỹ đạo rồi, anh cũng không còn việc gì nữa."
"Mẹ nói anh đồng ý đi xem mắt?" Hàn Tự châm thêm trà cho anh ấy.
Máy nấu nước trà lại vang lên "phụt phụt", làn khói bốc lên lượn lờ khiến gương mặt của Hàn Thạc trở nên mơ hồ.
Dường như anh ấy cười một chút, nhưng cũng như không có: "Ừ, không cần biết đối phương như thế nào, chỉ cần có thể hiếu thuận với bố mẹ là được."
Hàn Thạc quay đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt mẹ.
Mẹ Hàn tìm thấy một giỏ hoa nhỏ, còn Hứa Nguyên thì cầm kéo nhỏ xuyên vào cắt hoa. Cô thường hay quay đầu nhìn mẹ Hàn, thì thầm ríu rít hai câu rồi lại cúi đầu cắt hoa tiếp.
Mẹ thật sự rất hài lòng với Hứa Nguyên, đến nụ cười cũng nhiều hơn trước.
"Thật ra anh thì không sao cả, chỉ là không muốn bố mẹ nhọc lòng nữa thôi." Hàn Thạc cười nói.
Anh ấy rũ mắt, nhìn ấm tử sa trước mặt, trong mắt có chút cô đơn, thêm vài phần phiền muộn.
Hàn Tự nhìn anh ấy, muốn nói lại thôi.
Anh cố gắng châm chước tìm từ, còn không đợi anh nói ra miệng thì bỗng nhiên Hàn Thạc lại ngẩng đầu, ánh mắt hai người cứ thế đối diện nhau.
Đáy mắt Hàn Thạc mang theo ý cười: "Ha, đừng như vậy, anh như bây giờ không phải rất tốt sao."
Anh ấy chịu ảnh hưởng từ bố Hàn, cho dù đang ở nhà, cho dù đang là lúc thả lỏng nhưng sống lưng anh ấy vẫn thẳng tắp như cũ: "Em không cần lo cho anh đâu."
Thứ như tình yêu không cần thiết đối với anh ấy, có lẽ hồi học đại học cũng từng có, nhưng quá đau khổ, thế thì không bằng không cần còn hơn.
Hàn Thạc chỉ vào Hứa Nguyên: "Anh có chuẩn bị quà gặp mặt cho Hứa Nguyên, lát nữa em đưa cho con bé nhé."
Anh ấy đổi đề tài, không muốn nói thêm nữa.
Hàn Tự theo anh ấy: "Được."
Buổi tối, Hứa Nguyên và Hàn Tự tản bộ về nhà, mẹ Hàn tặng cô một giỏ hoa, là hai người cùng cắm cả buổi chiều. Thật ra chủ yếu là mẹ Hàn, cô cùng lắm cũng chỉ là trợ lý nhỏ chạy chân giúp thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!