Chương 52: (Vô Đề)

Ngày Đào Tri Du lên đường đi Bắc Kinh, Hàn Tự và Hứa Nguyên đều đến tiễn, còn có cả Đinh Nhuế Nhiên.

Mọi người cùng tiễn cô tới sân bay.

Lần này Đào Tri Sơ cũng theo chị ấy đến Bắc Kinh, bố mẹ Đào nói là không yên tâm, kêu con trai đi cùng xem thử.

Đây cũng là một cuộc phản đối dài dằng dặc, bố mẹ Đào không hi vọng con gái ở lại Bắc Kinh sinh sống phát triển một mình. Nhưng Đào Tri Du rất kiên quyết, bọn họ chẳng thể lay chuyển được chị ấy.

Sân bay Hồng Kiều, Đào Tri Sơ giúp Đào Tri Du kéo vali hành lý. Hứa Nguyên biết nội tình, trước khi chia tay, cô ôm lấy Đào Tri Du.

"Chị Tri Du." Có rất nhiều lời cô không thể nói ra miệng.

Đào Tri Du vẫn dịu dàng với cô như thường ngày, tinh ý nói thay cô: "Nguyên Nguyên, lần này chị sẽ dốc toàn lực, tự cho mình một cơ hội cuối cùng."

Chị ấy nhìn về phía sau lưng Hứa Nguyên, Hàn Tự đút tay vào túi đứng đó, dáng vẻ tiêu sái lại thảnh thơi.

Chỉ cần có Hứa Nguyên ở đây, trong mắt anh chỉ có mỗi cô.

Đào Tri Du nhỏ giọng nói: "Tìm được một người mình thích không khó, khó nhất là anh ấy cũng đúng lúc thích em. Em và Hàn Tự rất may mắn, hãy trân trọng nhé."

Hứa Nguyên gật đầu: "Chúng em hoà thuận lắm ạ!"

Cô lấy ra một tờ giấy nhỏ đã chuẩn bị xong từ trong túi và bóp trong tay, nén âm thanh càng nhẹ: "Chị Tri Du, trên giấy là phương thức liên lạc của một người bạn của em ở Bắc Kinh." Cô nhẹ nhàng nhét tờ giấy nhỏ vào tay Đào Tri Du: "Nếu chị cảm thấy không thể kiên trì được nữa, muốn từ bỏ nhưng chúng em đều không ở đó thì chị đừng ở một mình, chị có thể tìm đến cô ấy.

Muốn uống rượu, muốn dốc bầu tâm sự, muốn khóc, chị cứ tìm cô ấy, cô ấy nhất định sẽ giữ mồm giữ miệng, một chữ cũng không hỏi hay nói gì cả."

"Tất nhiên, em hi vọng chị vĩnh viễn cũng không cần mở tờ giấy này ra, vĩnh viễn đều không dùng tới."

Đào Tri Du luôn lo nghĩ thay người ta, còn đối với chính chị ấy, chị ấy đã quen với việc im lặng rầu rĩ, tự mình chịu đựng. Lần này nếu không phải vì tình hình dịch bệnh ở Bắc Kinh và bị mất liên lạc với Hoa Sầm, Hứa Nguyên nghĩ chắc bọn họ sẽ chẳng bao giờ biết được chuyện này.

"Được." Đào Tri Du vỗ vai Hứa Nguyên: "Cảm ơn em."

Hai người tách ra, Hứa Nguyên nhìn về phía Đào Tri Sơ.

Anh ấy mỉm cười nhìn cô, bỗng nhiên giang hai tay ra.

"Không ôm anh một cái để chia tay sao?" Trong giọng nói của anh ấy cũng mang theo ý cười.

Hứa Nguyên nhướng mày: "Anh cũng không phải là không trở lại."

Đào Tri Sơ không nói lời nào, vẫn duy trì tư thế giang tay như cũ.

Hứa Nguyên liền bước qua, nhẹ nhàng ôm lấy anh ấy: "Đào Tri Sơ."

Lồng ng. ực của anh ấy cũng rất ấm áp, giống như ấn tượng mà anh ấy mang lại cho cô từ trước đến giờ.

Dịu dàng, nội tâm.

Rất nhiều kí ức của thời thanh xuân tựa như từng mảnh ghép, bỗng chốc xông lên đầu, ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Bây giờ nghĩ đến, Đào Tri Sơ vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, cho dù cô tự cho là đúng quấn lấy anh ấy, anh ấy cũng luôn nhẫn nại, chưa từng nổi nóng với cô.

"Đào Tri Sơ, cảm ơn anh." Hứa Nguyên nói cảm ơn.

Không biết tại sao, giờ phút này cô nhất định làm kiêu. Cảm xúc chợt trỗi dậy khiến cô không thể khống chế được.

Đào Tri Sơ chỉ là sờ đầu cô một cái, đây là động tác mà anh ấy chưa bao giờ làm với cô trong quá khứ. Sau đó, anh ấy ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt của Hàn Tự.

Hàn Tự đeo khẩu trang, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt anh.

Nhưng đôi mắt kia mơ hồ lóe lên ý cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!