Chương 50: (Vô Đề)

Gần đến tháng 8, các bộ phận của nhà trẻ đều bận rộn làm công việc kết thúc học kỳ này. Kì nghỉ hè nửa tháng bắt đầu từ tháng 8, mọi người cũng muốn kết thúc công việc sớm một chút, thoải mái thả lỏng.

Hứa Nguyên bận bịu viết báo cáo, cô Dương nổi giận đùng đùng đi vào. Cô ấy ném tài liệu trong tay về phía cái bàn, một tiếng "bạch" đầy bực bội, thiếu chút nữa làm ống đựng bút đổ nhào.

Cô ấy nổi danh là người hiền lành, không ngờ lại bị tức đến như vậy.

"Đừng tức giận đừng tức giận." Hứa Nguyên thấy vậy, vội vàng đưa ly nước của cô ấy qua: "Bớt giận."

Cô Dương nhận lấy nhưng cũng không uống, cô ấy cố gắng chịu đựng: "Bộ phận tuyển sinh bây giờ ngày càng ngạo mạn rồi!" Cô ấy vô cùng giận, đầu ngón tay chọc chọc lên mặt bàn, vẫn chưa nguôi ngoai chút nào: "Lần trước Janet gửi một cái Wechat giả nai như vậy, lần này lại càng ngang ngược hơn nữa!"

"Sao vậy?" Hứa Nguyên trượt ghế qua, thuận tay bóc túi sô cô la, ngắt một miếng nhét vào miệng cô Dương: "Nào nào nào, chúng ta đừng tức giận nhé."

Cô Dương nhai vỡ sô cô la, cuối cùng lửa giận cũng đã phai bớt phần nào: "Cô xem thử cái này đi, tháng này số học sinh điểm danh của bọn họ không khớp với chúng ta, vừa rồi tôi đi theo cô ta kiểm tra số trẻ em đi học, cô đoán xem người ta nói thế nào?" Cô ấy vừa nghĩ tới thì lại tức giận: "Cô ta lại dám bảo là không cần thiết, lấy hệ thống làm chuẩn. Chết tiệt!

Còn nói ghi chép điểm danh mà chúng ta viết tay đánh dấu là không hợp quy tắc, không thể làm thành tư liệu lưu trữ hồ sơ và tiêu chuẩn kiểm tra."

"Tôi mắng cô ta, rằng ngày nào chúng ta cũng phải phát thẻ đỏ kiểm tra buổi sáng lúc vào học, một ngày vòng vào các lớp ba lần để đo nhiệt độ cơ thể là vì cái gì? Chừng này còn không thể chính xác hơn số liệu của hệ thống à?"

"Chẳng lẽ mỗi ngày chúng ta ghi chép lại nhiệt độ cơ thể cho từng đứa trẻ, là viết phí công sao? Hay là có ý nói công việc của chúng ta giả dối lừa bịp?" Cô Dương mở tay: "Cho tôi thêm một miếng sô cô la."

Hứa Nguyên đưa qua, ánh mắt rơi vào một xấp giấy dày ghi chép lượt điểm danh.

Cô giáo Dương nhìn sang: "Cô ta nói lấy hệ thống làm chuẩn, vậy coi như là thật sự làm việc theo quy định của hệ thống, nhưng yêu cầu nghiêm khắc của phụ huynh là duy trì sự nhất trí giữa hệ thống và thực tế. Cô xem, phụ huynh xin nghỉ vào đêm hôm trước nhưng mà ngày hôm sau lại đưa con đến, thông tin nền của bộ phận tuyển sinh biểu thị vắng mặt, nhưng đứa trẻ thực sự có đến, tính thế nào đây? Bọn họ tính là không đến à?

Chi phí ăn cơm do nhà trường mời hả?"

Mỗi cuối tháng, bộ phận tuyển sinh đều phải thẩm tra đối chiếu số trẻ em đi học thực tế ở nhà trẻ cùng với bộ phận chăm sóc sức khỏe, xác nhận không có sai sót thì mới có thể nộp bảng điểm danh lên bộ phận tài vụ, để tiến hành khấu trừ học phí, tiền ăn, tiền xe đưa đón. Hết khâu này thì đến khâu khác, một chỗ xảy ra sai sót là công việc sẽ không thể tiếp tục tiến hành.

Bây giờ Janet không phối hợp, cô ta trực tiếp lấy bảng kê mà hệ thống xuất ra giao cho tài vụ, sau khi tài vụ kiểm tra liền phát hiện ghi chép của bộ phận tuyển sinh và bộ phận chăm sóc sức khỏe chênh lệch 12 đứa trẻ.

Hứa Nguyên cầm bảng điểm danh lên: "Tôi đi tìm cô ta."

Lúc cô tới, Janet ngồi ở trước đài, đang gọi điện thoại, cô kiên nhẫn đợi một lát: "Janet, kiểm tra số trẻ em đi học là thông lệ của chúng ta."

"Hệ thống của chúng tôi đã được phụ huynh xác nhận rồi." Janet hỏi ngược lại: "Mấy cô chắc chắn muốn so à?"

Hứa Nguyên cạn lời: "Nhưng ghi chép của các cô chênh lệch với bọn ta tận 12 đứa trẻ, một đứa thiếu nhiều nhất 4 ngày, một ngày hết 30 tệ tiền ăn, 4 ngày chính là 120 tệ. Một đứa trẻ thiếu 120 tệ, 11 đứa trẻ khác cô tính một chút đi?"

Janet cúi đầu bận rộn: "Chuyện này tôi cũng không biết." Cô ta dừng một chút: "Các cô cũng có quyền hạn đăng nhập vào hệ thống cơ mà? Có thể kiểm tra từng cái ở hậu đài."

"Cô Hứa, bây giờ chủ yếu phát triển hệ thống trường học, lãnh đạo của chúng ta có nói rồi, lấy hệ thống làm chuẩn." Cô ta có hơi mất kiên nhẫn: "Tôi đã giải thích với cô Dương rồi, nếu các cô không hiểu thì đi tìm cấp trên của tôi đi."

Hứa Nguyên cũng nổi giận, một lời thừa cũng không có, cô xoay người đi tìm quản lý bộ phận tuyển sinh Amy.

Janet thấy vậy, đứng dậy cái "xoạt", vốn dĩ cô ta định đuổi theo nhưng nghĩ tới cái gì đó, cuối cùng cô ta lại ung dung ngồi xuống, tiếp tục gõ điện thoại.

Amy cũng giống như Hứa Nguyên, đang viết tổng kết: "Cô Hứa?"

"Cô Chung." Amy họ Chung, Hứa Nguyên nén giận giải thích: "Đây là ghi chép điểm danh của bộ phận chúng tôi, trước đây mỗi lần đều do Janet cầm bản điểm danh này của các cô đến kiểm tra với chúng tôi, xác nhận không có sai lầm mới trình lên bộ phận tài vụ. Lần này cô ta không thông qua chúng tôi mà trình thẳng lên trên, nhưng lại chênh lệch rất lớn so với số liệu của chúng tôi."

"Nếu như cô có thời gian, có thể xem thử bản này của chúng tôi." Cô nói không nhanh không chậm, đã là hết sức nhẫn nại: "Nếu như không thể tìm ra số lần điểm danh chính xác của 12 đứa trẻ này, vậy thì chỗ tài vụ sẽ không tính toán tiền ăn được, cũng có liên quan đến vấn đề học phí. Còn cả chuyện này nữa, không biết cô còn nhớ không? Số liệu nền của các cô chuyển tới bộ phận chăm sóc sức khỏe, rõ ràng nói ngày thứ hai cô bé kia sẽ không đến điểm danh, cho nên ngày hôm sau chúng tôi không có tính khẩu phần điểm tâm bánh và sừng bò, nhưng thực tế là ngày thứ hai cô bé ấy có đến nhà trẻ, trong bảng thống kê của các cô, trước mắt vẫn biểu thị cô bé ấy nghỉ học."

Amy lật xem tài liệu, đồng thời kéo ra số liệu nền trong máy tính của cô ấy: "Chuyện này tôi có ấn tượng."

Hứa Nguyên nhìn cô ấy như vậy, lửa giận nguôi đi một chút, cũng ý thức được là Janet cáo mượn oai hùm: "Nếu đã có sai biệt thì chúng ta nên ngồi xuống kiểm tra kĩ càng. Ý tôi nói không phải hệ thống phát triển của các cô có vấn đề, chẳng qua là trước mắt nó thật sự tồn tại lỗ hổng. Tôi chỉ là có sao nói vậy, không nhằm vào bất cứ bộ phận hay bất kì người nào, có vấn đề chúng ta vẫn nên cùng nhau giải quyết, đúng không?"

Amy nhìn về phía cửa một cái: "Janet thế nào rồi?"

"Chuyện này tôi khó mà nói, tôi đề nghị gọi giáo viên của lớp có sai biệt trong bảng điểm danh của chúng tôi và hệ thống của các cô ra, trẻ em đi học hay là vắng học, chẳng có ai rõ hơn giáo viên lớp đúng không?" Hứa Nguyên không muốn vác người đi tố cáo, cô nói năng rất uyển chuyển.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!