Chương 47: (Vô Đề)

Thật ra hiếm khi mà hai mẹ con lại thân thiết thế này, không phải vì mẹ Hứa bận rộn thì là Hứa Nguyên trưởng thành rồi, đã không còn nũng nịu như một bé gái vùi vào lòng mẹ nữa.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, cánh tay mẹ Hứa đã tê rần, bà lại nhìn về phía hành lang.

Bóng người kia vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không nhúc nhích chút nào.

Mẹ Hứa vỗ Hứa Nguyên: "Cãi nhau với Hàn Tự à?"

Bà ấy thoáng ra hiệu, Hứa Nguyên cũng nhìn theo.

Cô ngẩn người.

Đó là bóng người của Hàn Tự, có hóa thành tro cô cũng nhận ra.

Cô cười, trái tim lại vang lên "thình thịch". Bắt đầu từ khi có ký ức thì cô đã quen anh rồi, quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa.

Tính cách anh thế nào, cô hiểu rõ nhất.

Hứa Nguyên gật đầu: "Có chút ạ."

Mẹ Hứa vốn định hỏi là vì sao, bà ấy nhìn đèn phòng phẫu thuật, đột nhiên nhanh trí: "Bởi vì bố con à?"

Hứa Nguyên không hé răng.

Mẹ Hứa dùng sức vỗ lên mu bàn tay con gái, một tiếng "bốp" vang lên vô cùng rõ ràng giữa hành lang yên tĩnh tột cùng.

Mu bàn tay Hứa Nguyên ửng đỏ, suýt chút nữa là cô nhảy dựng lên rồi: "Đau con."

"Biết đau là được."

"Con không phải con ruột của mẹ ạ?"

Mẹ Hứa chọc trán cô: "Không phải, nhặt về từ thùng rác."

Hứa Nguyên nhích sang, lại chui vào lòng mẹ: "Cái thùng rác nào có thể chứa được cục cưng vừa đẹp vừa đáng yêu như con chứ?"

Mẹ Hứa cười, bó tay với cô.

"Con cũng đừng trách Hàn Tự." Qua khóe mắt mẹ Hứa có thể trông thấy Hàn Tự vẫn luôn đứng ở đó, không biết anh đã thấy tê chân chưa: "Là mẹ bảo nó đừng nói với con."

Hứa Nguyên bĩu môi: "Vậy sao anh ấy không chịu giải thích?" Giọng cô rầu rĩ.

Mẹ Hứa lại đánh một cái: "Giải thích? Con muốn nó nói thế nào? Nói là ý của mẹ con đấy, muốn nó gạt con à?"

Bây giờ bà ấy nghĩ lại, thật ra lúc trước là bà sai, không nên bảo Hàn Tự gạt Hứa Nguyên.

Lúc ấy là do bà vội vàng nên đầu óc không tỉnh táo.

"Vậy… vậy dù sao cũng là anh ấy sai." Hứa Nguyên lẩm bẩm, khóe miệng lại cong cong.

Mẹ Hứa nắm tay con gái: "Hàn Tự được đấy."

Hứa Nguyên không thuận theo: "Được chỗ nào chứ? Lúc trước anh ấy làm con khổ sở biết bao nhiêu." Cô buột miệng nói ra, lại ý thức được mình lỡ miệng rồi nên cô vội vàng che miệng lại, cười trừ rời khỏi vòng ôm của mẹ.

Cúi đầu, cô trầm mặc không nói.

Mẹ Hứa nhìn cô: "Với cái tính thúi của con, chỉ có Hàn Tự chịu nổi con thôi."

"Mẹ à, sao mẹ cứ nói giúp anh ấy thế? Mẹ vợ ưng con rể cũng không thể ưng đến thế được, còn vứt bỏ cả con gái cưng luôn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!