Chương 45: (Vô Đề)

Hứa Nguyên cũng không biết mình đến bệnh viện bằng cách nào và làm sao hoàn thành xong xét nghiệm PCR.

Hình như y tá giúp cô kiểm tra còn nói với cô rằng: "Hiện tại không có báo cáo PCR thì không vào được phòng bệnh, trưởng khoa Cố đã báo trước rồi, cô đừng lo lắng, chúng tôi sẽ mau chóng xuất báo cáo."

Hứa Nguyên đi qua đại sảnh, chân đều mềm nhũn.

Làm sao có thể là khối u chứ? Cô nên cùng bố đi kiểm tra sớm một chút mới phải.

Trong đầu cô đem những thứ liên quan đến bệnh lý "khối u" đã học ở đại học nhớ lại một lần, càng nghĩ càng hốt hoảng, ngày càng hoảng loạn.

Hứa Nguyên lấy điện thoại ra, gọi cho Hàn Tự. Không ngờ, tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại ở bên tai.

Cô ngẩng đầu nhìn một cái, người đàn ông cầm điện thoại di động đứng ở cửa đại sảnh, đang nhìn quanh bốn phía.

Hứa Nguyên dừng lại, đợi ánh mắt Hàn Tự nhìn tới. Bốn mắt chạm nhau, bóng người tới tới lui lui ở xung quanh tựa như bất động trong nháy mắt.

Trước mắt cô là một mảng mơ hồ, thấp thoáng như chỉ còn lại một bóng người rảo bước chạy nhanh về phía cô.

Sau đó, Hứa Nguyên bị kéo vào một cái ôm vừa ấm áp lại vững chãi.

Cô như thể được hồi sinh.

"Hàn Tự." Cô ôm chặt Hàn Tự: "Bố của em có khối u, không phải là cục u, mà là khối u!"

"Tại sao có thể là khối u chứ? Tại sao hết lần này tới lần khác đều là bố em? Em còn không được gặp ông, ngay cả phòng bệnh cũng không thể vào..."

Cô khóc, nước mắt đều cọ vào ngực Hàn Tự. Sự ẩm ướt bỗng chốc thấm qua chiếc áo thun, khiến ngực anh nóng bỏng.

Trái tim giống như là bị người ta dùng sức bóp chặt, rất đau.

"Hứa Nguyên, đừng sợ." Hàn Tự vỗ nhẹ sau lưng cô: "Anh ở đây."

Tay trái Hứa Nguyên níu lấy áo thun ở ngực anh: "Em sợ, ngộ nhỡ..."

Cô khóc đến mức thở hổn hển, nấc một cái, lại đột nhiên ngừng lại.

"Hàn Tự." Hứa Nguyên ngẩng đầu lên, nước mắt thuận theo động tác của cô lăn xuống từ trong hốc mắt, rơi vào khóe môi: "Tại sao anh lại ở đây?"

Trong tầm mắt vẫn mơ hồ như cũ, cô chỉ cảm thấy đôi mắt của mình giống như một vòi nước mất khống chế, nước mắt muốn dừng cũng không dừng được.

Hàn Tự bị cô hỏi đến mức tim run lên, anh mấp máy môi, không thể đáp lại.

Đầu óc Hứa Nguyên lập tức trở nên tỉnh táo: "Anh đã biết trước đó rồi, có đúng không?"

"Hàn Tự, anh biết từ lúc nào?"

Rất nhiều chi tiết tuôn trào ra như một bộ phim, từng cảnh thoáng hiện lên trong đầu.

Hứa Nguyên đẩy anh ra: "Có phải anh đã sớm biết rồi đúng không?"

Cô hỏi ba lần liên tiếp, giọng nói ngày càng bình tĩnh.

Hàn Tự biết, lúc này cô đã vô cùng tức giận.

Dưới ánh mắt bức bách không có chút lực chiến đấu nào của cô, anh gật đầu một cái.

Nước mắt Hứa Nguyên lại một lần nữa vỡ đê, tâm trạng hoàn toàn sụp đổ.

"Phải, anh biết trước em hai ngày." Anh thừa nhận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!