Chương 44: (Vô Đề)

Diêu Khải Việt về tới nhà, quanh quẩn trước cửa phòng sách của bố.

Lúc đầu cậu thề thốt muốn gây dựng sự nghiệp, nói mình muốn rèn luyện trên một con đường để bố mẹ nhìn một chút, chứng minh rằng cậu cũng có thể làm được, nhưng không ngờ...

Cậu vẫn không thể rời khỏi vòng tay bố mẹ.

Cho nên, ban đầu lúc Hứa Nguyên nói cho cậu biết, thật ra trong lòng cậu rất tức giận, sự tức giận còn nhiều hơn cả cảm động khi biết bố đã âm thầm ra tay giúp đỡ mình.

Năm nay cậu 27 tuổi, cậu không hề muốn trở thành một cậu ấm chỉ cần đi trên con đường rải đầy hoa hồng mà bố mẹ đã trải sẵn như trong mắt những người khác.

Diêu Khải Việt do dự một hồi lâu rồi mới gõ cửa phòng.

Bố Diêu ngồi sau bàn đọc sách, như thể đang nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, lại tựa như đang đợi cậu.

"Bố." Diêu Khải Việt đóng cửa lại.

Bố Diêu ngẩng đầu, trên khuôn mặt nghiêm túc không hề có ý cười: "Ừ, trở về rồi?"

Diêu Khải Việt đứng trước bàn đọc sách: "Bố, 800 vạn là chủ ý của bố?" Cậu chọn cách đi thẳng vào vấn đề.

Bố Diêu không chút kinh ngạc, ông chỉ nhàn nhạt liếc con trai một cái, sau đó, người ông dựa về phía sau một chút, lưng vẫn thẳng như cũ: "Con có biết tại sao công ty của con trong ba năm nay vẫn cứ bình bình thế không?"

Lời nói lạnh lẽo giống như một chậu nước đá, đổ xuống từ đỉnh đầu Diêu Khải Việt.

Lạnh thấu tim.

Bố Diêu lại giống như kể một sự thật không liên quan đến ông: "Thương trường như chiến trường, đấm đá nhau, chém giết, tàn khốc… nhưng hình như con chẳng hiểu gì cả."

"Lúc nào thì con..." Diêu Khải Việt không phục.

Bố Diêu lắc đầu một cái, lộ ra một nụ cười nhạt, ông cắt ngang lời cậu: "Chủ nghĩa lý tưởng của con chỉ có thể cho phép con đi tới bước đường hôm nay mà thôi."

"Con có thể không phục, có thể cảm thấy kinh nghiệm và sự từng trải của bố đều vô dụng với con. Nhưng mà, con trai à, đường đời rất dài, không phải hai chữ giận hờn là có thể đi hết."

Một tiếng "con trai" này khiến cho mũi Diêu Khải Việt bỗng dưng ê ẩm.

Mặc dù cậu vẫn tin chắc là mình đúng.

Cậu kiên trì làm thiết kế của mình, tin chắc rằng tác phẩm mới là đạo lý vững vàng, chứ không phải dựa vào cái gọi là marketting và bao bì.

Ánh mắt bố Diêu dịu xuống: "Con có thể không chấp nhận sự giúp đỡ của bố rồi đi tìm ngân hàng, nhưng sau đó nữa thì sao? Lần sau, con phải tới chỗ nào mới tìm được một ngân hàng đây?"

"Bố, vậy thì tại sao bố lại cảm thấy con sẽ không thể nào vượt qua khó khăn lần này, và lần sau con vẫn sẽ gặp phải tình cảnh túng thiếu như vậy?"

Bố Diêu chỉ cười không nói.

Dưới cái nhìn chăm chú của ông, Diêu Khải Việt cũng dần trầm mặc.

Hồi lâu sau, bố Diêu ngồi dậy: "Từ trước đến giờ bố chưa từng nói bố không tin tưởng con, không công nhận con."

Diêu Khải Việt kinh ngạc, cậu chạm mắt với bố. Ánh mắt của bố vẫn sắc bén như trước, nhưng lại ẩn chứa chút gì đó mà cậu không hiểu.

Cả hai người đều có tính cách bướng bỉnh, nhưng giờ đây, bố Diêu lại xuống nước trước: "Con chưa kết hôn sinh con, cho nên con chẳng tài nào nào hiểu được tâm tình của bố và mẹ." Bố Diêu nhìn cậu: "Không có người làm bố mẹ nào có thể tận mắt nhìn thấy con trai mình chịu khổ chịu thiệt mà thờ ơ. Con không nên vì giận dỗi mà khước từ người làm bố này, con phải nhớ, ở trước mặt bố và mẹ con, con vĩnh viễn không cần phải tỏ ra cao thượng."

"Bố chỉ có 800 vạn để giúp đỡ con, có lấy hay không đều tùy con, hiểu hay không hiểu, cũng phải xem con."

Bố Diêu nói như vậy.

Hàn Tự và Hứa Nguyên trở về cùng Diêu Khải Việt, chẳng qua là, chỉ có một mình Diêu Khải Việt đi vào nhà, còn bọn họ thì ở lại ngoài cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!