Chương 41: (Vô Đề)

Lần đầu tiên Trình Vi Vi và Chu Tễ Duyên đi ăn riêng là ở một nhà hàng Tây không đắt tiền nhưng rất sang trọng, rất gần bến Thượng Hải, ngồi bên cửa sổ còn có thể lờ mờ nhìn thấy những ngọn đèn chạy dài tít tắp ở bến Thượng Hải.

Trình Vi Vi cắt miếng bò bít tết, thỉnh thoảng liếc trộm người đàn ông ngồi đối diện.

Từ trước đến nay anh làm việc gì cũng đều rất nghiêm túc, cho dù là đang ăn cơm thì cũng phải cẩn thận tỉ mỉ. Theo như cô thấy, có lẽ miếng bò nào của anh ấy cũng đều được đo lường kỹ càng, quả thực có hơi OCD* nhẹ.

*OCD: rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Trình Vi Vi lại lặng lẽ nhìn sang, ai ngờ, Chu Tễ Duyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của hai người bất chợt va vào nhau.

Chu Tễ Duyên hơi nhăn mặt: "Lần trước cô quay về có bị làm khó dễ không?"

Anh ấy để dao nĩa xuống, vẻ căng thẳng và luống cuống của cô gái trước mặt đều bị anh nhìn thấy hết, nhưng anh ấy không biết phải "phá vỡ" nó như thế nào. Mà cho đến tận giờ phút này chính anh ấy vẫn nghĩ không thông, rõ ràng anh bề bộn bao nhiêu là việc, tại sao lại đồng ý lời mời đi ăn của cô chứ?

Anh ấy đã đồng ý mà gần như không cần nghĩ ngợi.

Sau đó trợ lý nhắc nhở anh ấy rằng buổi tối có một cuộc hội nghị xuyên quốc gia, anh cũng quyết định dời nó lại.

Anh ấy mất kiểm soát chỉ đành bất lực.

Chu Tễ Duyên nhìn Trình Vi Vi: "Mấy cô có thường xuyên…" Lời đã đến ngay miệng, anh ấy vội sửa lời: "Liên hoan thế không?"

Cô cắn môi: "Không có, lần liên hoan đó cũng là lần đầu tiên." Cô căng thẳng đến mức hai bàn tay giấu dưới gầm bàn đang đan chéo hết vào nhau: "Với cả…"

"... Anh đã ra tay cản rượu giúp tôi nên bọn họ sẽ không làm thế nữa đâu, ít nhất là ngoài mặt."

Trình Vi Vi không biết nên xưng hô với Chu Tễ Duyên như thế nào, gọi Tổng giám đốc Chu thì xa lạ quá, mà quan hệ của họ cũng không thân thiết đến mức gọi thẳng tên Chu Tễ Duyên.

Đến nước này rồi.

Đành phải xưng "anh" thôi.

"Anh cứ yên tâm, không có chuyện gì đâu." Cô mỉm cười nhìn anh ấy.

Mỗi lần gặp anh ấy, nụ cười của cô vẫn luôn rạng ngời như ánh mặt trời.

Chu Tễ Duyên chợt sững người một lát.

Trình Vi Vi nháy mắt tinh nghịch: "Bởi vậy nên tôi thật lòng rất cảm ơn anh." Cô giơ ly rượu trên bàn lên: "Tửu lượng của tôi không tốt, chỉ uống hai hớp thôi, được không?"

Lông mày của Chu Tễ Duyên dần dãn ra, anh ấy cầm ly rượu khẽ chạm vào ly của cô, rồi nhấp một ngụm nhỏ.

"Vậy là được rồi."

"Ừm."

Trình Vi Vi đặt ly rượu xuống, thật ra cô không có kể rằng lúc ấy ánh mắt của mọi người nhìn cô đều thay đổi, hơn nữa chẳng biết ai trong số họ đã lan truyền tin đồn của cô và Chu Tễ Duyên, trong phòng có rất nhiều người đoán cô có quan hệ với anh ấy.

Nhưng mà cô chẳng buồn để ý tới.

"Tôi là bác sĩ mà, khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, tôi chỉ cần chịu trách nhiệm với bệnh nhân của mình mà thôi." Trình Vi Vi khẽ cười nói: "Mấy thứ khác không liên quan gì đến tôi."

Vì thế nên cô không cần phải để bản thân chịu thiệt, khom lưng đón ý nói hùa, nịnh nọt khô lưỡi.

Chu Tễ Duyên gật đầu: "Chắc bình thường nhiều việc lắm nhỉ?" Anh ấy tìm một chủ đề: "Cô có ý định chuyển sang khoa khác không?"

Anh ấy được nuôi dưỡng theo y khuôn mẫu của một người nối nghiệp tiêu chuẩn, học cái gì, đi đường nào, đều được sắp đặt rõ ràng. Cũng chưa từng có người nào kiếm chuyện, thậm chí là làm khó dễ anh ấy, nhưng anh ấy có thể nhận ra, cô nàng này chắc chắn đã giấu giếm vài chuyện không hay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!