Hứa Nguyên đang trên đường về nhà một mình thì nhận được điện thoại của Trình Vi Vi.
"Chuyện bên chỗ Hàn Tự có nghiêm trọng không?" Cô ấy hỏi: "Bọn tớ đã xin được đổi bệnh viện, một chút nữa bệnh nhân sẽ được đưa đến bệnh viện của bên tớ."
Homestay của Hàn Tự phát sinh sự cố ngoài ý muốn, lúc đục lỗ trên tường, bức tường đột nhiên nứt ra, đè lên hai người công nhân.
Một người bị thương nhẹ, một người bị thương rất nặng.
Hàn Tự đã vội vã chạy đến bệnh viện.
Hứa Nguyên mở loa ngoài: "Trước mắt vẫn chưa rõ." Cô dừng lại một chút, cũng cảm thấy lo lắng: "Dự án công ty của Diêu Khải Việt và Hàn Tự đầu tư vào, homestay đã bắt đầu khởi công nhưng kinh phí không đủ."
Từ trước đến giờ Hàn Tự chỉ nói chuyện tốt, không kể chuyện xấu, ít nhất là ở trước mặt cô nhưng Diêu Khải Việt lại lỡ miệng nói ra. Với tình hình dịch bệnh lúc này, không chỉ ở mỗi Thượng Hải mà khách sạn, homestay trên cả nước đều chịu ảnh hưởng rất lớn.
"Hoạ đơn vô chí." Trong xe Hứa Nguyên mở điều hoà nhưng cô lại cảm thấy bí bách nên đã mở cửa kính ô tô.
Mùi thơm của hoa cỏ trong khu nhà xông vào mũi.
"Hàn Tự không kể quá nhiều, còn chờ báo cáo, xem vấn đề của bản vẽ, chắc là do lơ là trong việc thi công."
"Dù như thế nào thì Hàn Tự và homestay trên núi cũng không thể không dính đến."
Đang dịp nghỉ hè nhưng tiêu đề về "học sinh" và "sự cố" chiếm hết đầu trang, chuyện của homestay vừa mới xảy ra đã lập tức lên tin tức.
Hàn Tự phải liên hệ phòng quan hệ công chúng đề xử lý.
"Được rồi, chờ bệnh nhân chuyển tới đây tớ sẽ đến kiểm tra." Trình Vi Vi chuyển đề tài: "Hôm nay hai người đến bờ biển à?"
"Đúng vậy." Hứa Nguyên vừa nhớ lại đã nở nụ cười.
Trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào.
Trình Vi Vi cạn lời: "Hiện tại hai người đã có thể quang minh chính đại thể hiện tình cảm với nhau rồi."
Lúc còn ở bờ biển, Hàn Tự đã xây một lâu đài nhỏ bằng cát, anh đã chụp lại rồi đăng lên vòng bạn bè.
Anh nói: Công chúa nhỏ của anh.
Giống như đang đáp lại thông báo hôm qua của Hứa Nguyên.
"Diêu Khải Việt: Không trêu vào được, tôi đi trốn rồi nhưng ai ngờ có trốn cũng chẳng tránh được."
"Tưởng Minh Châu trả lời Diêu Khải Việt: Còn chưa nhìn thấy sao? Hàn Tự có người yêu rồi, đau lòng quá!"
Bình luận của mọi người trong vòng bạn bè đều vô cùng phấn khích.
Nhưng vui quá hoá buồn, một lúc sau Hàn Tự lập tức nhận được điện thoại nói người ở homestay gặp chuyện không may.
Hứa Nguyên đỗ xe xong, đưa điện thoại đến gần tai một lần nữa: "Bọn tớ luôn yêu nhau một cách nghiêm túc."
Giọng điệu sắt đá làm cho Trình Vi Vi ngạc nhiên trợn tròn mắt.
"Được lắm, lời này của cậu thèm đòn ghê." Cô ấy nhịn không nổi, tiếp tục đổi đề tài: "Cậu nói xem, nếu tớ hẹn Chu Tễ Duyên ăn cơm thì anh ấy có đồng ý không?"
Hứa Nguyên sửng sốt, thở dài: "Có hơi khó, anh ấy coi công việc thành bạn gái, bọn tớ hẹn cũng không được."
Cô lại nhớ tới Tưởng Minh Châu: "Từ từ, cậu với Tưởng Minh Châu là như thế nào? Sao tối qua hai người lại ở chung với nhau?"
Trình Vi Vi đang đau đầu nghĩ nên mời Chu Tễ Duyên như thế nào, tức giận nói: "Còn nhắc đến? Không phải là vì cậu sao? Nếu cậu không vô tâm vô phế thì tớ việc gì phải làm vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!