Chương 37: (Vô Đề)

Trong bức ảnh, Hàn Tự không mặc chiếc áo sơ mi hồi sáng nữa, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám nhạt, thoạt nhìn trông rất thoải mái.

Màn đêm buông xuống, anh đang nhận lấy cái túi mà Ninh Hạ đưa cho.

Ống kính quá xa nên cô không nhìn rõ trong túi giấy có những gì, hình như là quần áo.

Hai người bọn họ đứng ở lối vào của một khu dân cư, Hứa Nguyên biết khu này, đây chính là nơi mà các nhân vật nổi tiếng trong mảng kinh doanh và chính trị tụ hội. Khiến cho người ta tưởng tượng liên miên.

"Hứa Nguyên: Rảnh rỗi quá!"

Hứa Nguyên trả lời Khâu Tử Dao.

Dường như Khâu Tử Dao đang chờ đợi câu trả lời của cô, cô ấy đáp lại chỉ trong tích tắc: Hạnh phúc hiện tại của tôi chính là cười trên nỗi đau của cô.

Cái con nhỏ Khâu Tử Dao này!

Hứa Nguyên tức đến mức phì cười.

Cô phóng to bức ảnh, ánh mắt dừng lại ở gương mặt của Ninh Hạ. Khuôn mặt Ninh Hạ có đường nét vô cùng dịu dàng, khí chất lại hòa nhã, bất luận lúc nào trông cũng rất đẹp.

Hứa Nguyên thở dài một hơi, cô biết rõ giữa Hàn Tự với Ninh Hạ không có gì, nhưng trong lòng cô vẫn luôn buồn bực và khó chịu. Giống như là bị cái gì đó dồn nén, vừa chua xót lại còn đau đớn đến mức không thở nổi.

Hứa Nguyên lại tìm tới ảnh đại diện của Hàn Tự, chưa đến mười phút, cô đã vứt bỏ liêm sỉ của mình mà đưa anh ra khỏi danh sách đen.

Vòng bạn bè của anh trống không, hôm nay anh vẫn chưa đăng gì lên cả.

Tình yêu là thứ làm cho con người ta cứ phải lo được lo mất.

Quả thực đáng ghét.

Cô gọi lại cho Trình Vi Vi, vẫn không ai bắt máy.

Hứa Nguyên bắt đầu lo lắng, cô lo đến mức đứng ngồi không yên.

Lúc này lý do Trình Vi Vi không nghe điện thoại chính là vì cô ấy đang phải đối phó với buổi tiệc liên hoan của khoa, hôm nay là sinh nhật của một người đồng nghiệp trong khoa cô ấy, nhà văn nổi tiếng đã hào phóng bao trọn buổi tiệc, mời bạn bè của người đồng nghiệp kia và cô ấy.

Nói là chơi chung cho vui.

Trình Vi Vi không thích buổi liên hoan kiểu như thế này, nhưng mối quan hệ giữa cô ấy và người đồng nghiệp kia khá tốt, hôm nay lại còn là sinh nhật, cô ấy không thể không nể mặt của đối phương.

Kết quả, hậu quả của việc nể mặt chính là cô ấy bắt đầu bị bạn bè của người đồng nghiệp kia mời rượu.

"Vi Vi, nào, chúng ta uống một chén." Đối phương chính là công tử bột nên nói chuyện không có chỗ nào kiêng dè.

Trình Vi Vi cảm thấy hơi phản cảm: "Tôi bị dị ứng với cồn." Cô ấy nói dối.

"Sao thế được? Ở đây có bác sĩ và y tá, nếu cô bị dị ứng thì vẫn có người sơ cứu." Những người khác ai nấy cũng ồn ào, mọi người đều cảm nhận được anh ta rất thích Trình Vi Vi.

"Tôi không uống được thật." Cô kìm nén tức giận, gần như đập tay xuống mép bàn.

"Không sao, cùng lắm thì bọn tôi đưa cô về nhà."

Trong lúc căng thẳng, liền có giọng một nói lạnh lẽo xuyên qua những âm thanh ồn ào: "Để tôi uống thay cô ấy."

Trình Vi Vi hơi sững người, cô quay đầu lại.

Dưới ánh đèn, người đàn ông anh tuấn cao lớn chầm chậm bước vào.

Anh ấy mặc áo sơ mi đồ tây, dung mạo như tranh vẽ, đem theo sự lạnh lùng quanh thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!