Lúc Hứa Nguyên tỉnh lại thì đã là giữa trưa, cô mở mắt ra, đập vào mặt là trần nhà giản dị kiểu cổ.
Cô ngạc nhiên, bật dậy.
"Tỉnh rồi à?" Hàn Tự ngẩng đầu lên.
Lúc này đầu óc Hứa Nguyên còn chưa tỉnh táo nên bị chậm hơn vài nhịp, cô từ từ quay đầu lại, nhìn rõ người ngồi đó.
"Hàn Tự?" Cô không dám tin.
Hình như mình vẫn chưa tỉnh táo lại đúng không? Không phải anh đang ở Tô Châu sao?
Hứa Nguyên ngây ngốc, bèn đánh vào trán mình một cái, cực kỳ đau!
"Thật sự là anh!" Cô chạy qua đấy.
Định bụng sẽ nhào vào trong lồng ngực anh, làm nũng vài cái nhưng sự thật tàn khốc.
Cái chăn đột nhiên bị vướng vào mép giường làm cô ngã chổng vó.
Đầu Hứa Nguyên "Ong" một tiếng, hơn nữa còn có cơn đau đầu sau say rượu.
Cảm giác như đầu sắp vỡ ra làm đôi.
Ngốc nghếch quá!
Hàn Tự không nói gì, Hứa Nguyên cứ dựa vào mép giường như thế, cô không biết đây là đâu, sao đầu tóc cô lại như vậy.
Tư thế ngả về phía trước, hai tay che mặt.
Vô cùng chật vật.
Anh đứng dậy, bế cô lên: "Lần sau còn uống như vậy nữa không?"
Hứa Nguyên xoa đầu: "Là do em phải an ủi Dư Âm mà!"
Càng xoa đầu càng đau, trong miệng cũng khó chịu, rất khó chịu.
Cô tủi thân chớp chớp mắt: "Anh còn mắng em nữa!"
Hàn Tự cầm lấy cốc trà ấm ở trên tủ đầu giường rồi ngồi bên cạnh cô: "Uống chút nước đi." Anh kiên nhẫn nói.
Cốc trà đã được đưa đến tận môi Hứa Nguyên nhưng cô lại lười biếng chui vào lồng ngực anh: "Cao lên một chút."
Khó hầu hạ.
Hàn Tự nghe lời đưa cao cái cốc lên, một tay ôm lấy cô: "Hứa Nguyên, cái tình nết này của em…"
"Tính nết em làm sao?" Cô cắt lời.
Hứa Nguyên cầm lấy cái cốc và uống một nửa, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Hàn Tự nhận lấy cốc trà rồi nói: "Em có thể xấu hơn thế một chút."
Hứa Nguyên uống nước xong vẫn ở lại trong lồng ngực anh: "Hàn Tự."
Cô khẽ gọi anh, ngón tay chọc chọc nút áo anh.
"Ơi." Tư thế Hàn Tự không được tự nhiên, anh quay người cất cái cốc, cả thân thể không dám hoạt động mạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!