"Ai ngốc đến mức nhầm lẫn việc này?"
Biểu cảm như đang nhìn kẻ ngốc của Khâu Tử Dao đã đả kích Hứa Nguyên, cô lẳng lặng ăn một miếng thịt rồi quay sang nhìn Hàn Tự.
Anh đang chăm chú nướng thịt, vừa nướng vừa nói chuyện cùng với Diêu Khải Việt.
Cô thở dài, không phải bản thân cũng là kẻ ngốc sao.
Có lẽ vì Hứa Nguyên đột nhiên trở nên uể oải nên Hàn Tự có quay sang nhìn cô mấy lần. Anh đẩy Diêu Khải Việt, hỏi cậu bằng ánh mắt, nhưng nhận được chỉ là cái nhún vai.
Vì vậy, anh lấy một trong ba miếng thịt ba chỉ còn lại, gắp một miếng, cố gắng thu hút sự chú ý của cô.
Nhưng cô vẫn cúi đầu xuống, không thể nhìn rõ cảm xúc của cô.
Khâu Tử Dao thấy vậy, liền nói: "Tôi cũng muốn!"
Cô ấy giống như một đứa trẻ muốn uống sữa.
Diêu Khải Việt bất lực, chủ động gắp cho cô ấy một miếng, "Ăn đi."
Khâu Tử Dao nhìn chằm chằm anh ấy: "Tôi muốn của Hàn Tự cơ!"
Diêu Khải Việt: "…"
Hàn Tự lại cầm cái kẹp nướng thịt lên, Khâu Tử Dao lập tức nhoẻn miệng cười, ánh mắt cô ấy đầy mong chờ, dõi theo từng chuyển động tay của anh.
Chỉ thấy anh gắp miếng thịt lên, lắc nhẹ hai cái để rơi bớt mỡ. Cô ấy vội vàng lấy đĩa của mình đưa tới, chuẩn bị nhận lấy miếng thịt.
Nào ngờ, anh gắp thẳng miếng thịt vào đĩa mình, chấm nước chấm rồi cho vào miệng.
Rất ngon.
Khâu Tử Dao: "…"
Diêu Khải Việt nhìn thấy vậy lập tức mỉm cười.
…
Khi Đào Tri Du về đến nhà, bố mẹ và Đào Tri Sơ đều ở đó, đợi chị cùng ăn cơm.
Chị ấy rửa tay trước, sau đó ngồi xuống bàn ăn. Mẹ Đào hỏi Đào Tri Sơ: "Tại sao gần đây Nguyên Nguyên không đến nhà chúng ta chơi vậy con?"
Đào Tri Sơ cau mày, anh ấy cúi đầu xuống nhìn đĩa rau, rõ ràng là không muốn nói đến đề tài này.
"Tri Sơ, bây giờ con và Nguyên Nguyên thế nào rồi?" Mẹ Đào vẫn không buông tha cho anh ấy.
Đào Tri Du thở dài, xúc cho em trai mình miếng thịt bò rồi mỉm cười dịu dàng.
Đào Tri Sơ lập tức lắc đầu, tỏ ý là mình vẫn ổn.
Mẹ Đào nhẫn nhịn bấy lâu, hiện tại mới có cơ hội để hỏi, bà cố gắng thuyết phục con trai mình: "Con đừng có im lặng, cứ im ỉm thế thì sao con bé thích được? Mẹ nói với con, Hứa Nguyên là một cô gái tốt, người lớn trong nhà đều biết, hoàn cảnh gia đình đều rất đáng tin cậy, chỉ cần con gật đầu thì tốt biết nhường nào."
Mẹ anh ấy càng nói càng thái quá, cuối cùng Đào Tri Sơ cũng cắt ngang: "Mẹ, sau này đừng nói chuyện đó nữa."
Anh cười khổ, lộ ra vài phần cô đơn.
Mẹ Đào sững sờ một lúc, ánh mắt chuyển đến Đào Tri Du, đang định nói cái gì đó, Đào Tri Sơ vội vàng đứng dậy: "Mẹ còn món nào khác nữa không?"
"À, đúng, con không nói là mẹ cũng quên mất." Bà vội vã đi vào phòng bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!