Chương 3: (Vô Đề)

Hai người vừa ngồi xuống, cả thế giới bỗng dưng đều im lặng. 

Tưởng Minh Châu nhìn hai người họ, một người thì cười giả tạo còn một người lại cười quá mức sáng lạn, anh ta lẳng lặng di chuyển mấy bước, rồi rời khỏi chiến khu. 

Hứa Nguyên bực bội, nghiến răng một cách kỳ quặc. 

Hơn nữa còn phải đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Hàn Tự. 

Chẳng biết là ai mở đèn màu trong phòng, ánh đèn có ngũ sắc lướt qua, dừng lại trên người anh, nhìn qua không hiểu sao lại có một chút dịu dàng. 

Bỗng nhiên cô nở nụ cười, một nụ cười đúng nghĩa. 

"Hàn Tự." Hứa Nguyên xoay người, đối mặt với ánh mắt của Hàn Tự: "Nghe dì Diệp nói hai ngày trước anh hẹn hò với một mỹ nữ?"

Dì Diệp chính là mẹ của Hàn Tự. 

Anh khẽ giật mình. 

Cô nở một nụ cười không có ý tốt: "Hẹn hò thì cũng hẹn rồi, sao hôm nay lại không đưa đến đây cho mọi người gặp gỡ?"

Cô cười, tia sáng trong ánh mắt làm cô hệt như một con hồ ly nhỏ. 

Hứa Nguyên đang cố ý công khai trêu chọc. 

Hàn Tự theo bản năng: "Ồ…"

Anh vừa dừng lại, bỗng nhiên con ngươi đen láy xuất hiện một ý cười. 

Khoé miệng đang cười của Hứa Nguyên dần dần cứng đờ. 

Hàn Tự đổi tư thế, hai chân bắt chéo, lười biếng tựa lưng vào phía sau: "Được."

Anh hơi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt từ trên xuống dưới một lượt. 

"Anh làm gì vậy?" Hứa Nguyên không hiểu tại sao anh lại nhìn mình chằm chằm như thế, không khỏi lấy tay lau mặt. 

Hàn Tự chống cằm, nhíu mày nhìn cô: "Quả thật là xinh đẹp hơn em."

Hứa Nguyên: "..."

"Hàn Tự!" Cô chỉ vào anh, mãi không nói nên lời. 

Thấy cô nghiến răng nghiến lợi. 

Anh chỉ khẽ cười, khoé miệng không kìm được mà nhếch lên, làm thế nào cũng không đ. è xuống được. 

"Hàn Tự, anh còn giả bộ ngây thơ?"

Anh nhún vai với vẻ mặt vô tội không biết chuyện gì. 

Hứa Nguyên tức giận đến mức giậm chân. 

Tưởng Minh Châu ngồi xem lâu như vậy cũng cảm thấy buồn cười nhưng phải cố kìm nén, đành phải quay sang uống rượu để rời lực chú ý sang chỗ khác. 

Từ phía xa Đào Tri Sơ đã nhìn thấy hai người họ lại cãi nhau, anh ấy cầm một ly nước đến khuyên can.

"Hứa Nguyên." Anh ấy đưa ly nước trái cây ra. 

Giọng điệu vẫn ôn hoà như lúc trước. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!