Kết thúc bữa tiệc, Hứa Nguyên lái xe đưa Hàn Tự về, anh ngồi vào chỗ ghế phụ bên cạnh cô.
Đêm nay anh uống không ít rượu, ai mời anh cũng không hề từ chối. Lúc này anh đang ngồi trên ghế, khuỷu tay chống lên kính xe, toàn thân vô cùng uể oải.
Đúng lúc dừng đèn đỏ, Hứa Nguyên nhìn qua phía anh.
Hàn Tự từ từ nhắm đôi mắt lại, hai tay đang đặt trên kính xe ấn huyệt thái dương, đương nhiên là cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Anh nói bình thường anh rất chảnh, không thèm tiếp rượu người khác cơ mà?" Cô không nhịn được mà quay sang nói anh.
Hàn Tự nhắm nghiền mắt: "Ừ."
Một tiếng "ừ" không mặn không nhạt, Hứa Nguyên chọc cánh tay của anh: "Này, anh khó chịu thật hả?"
Cô vốn muốn nói chuyện với anh một chút, nhưng nhìn thấy bộ dạng anh thế này cô không thể mắng anh được.
Đèn chuyển xanh, Hứa Nguyên lên ga, thỉnh thoảng cô liếc sang nhìn trộm anh.
"Nếu lần sau anh còn như vậy, em sẽ…" Cô nuốt nước bọt: "Sẽ không cho anh lái xe nữa."
Trong xe đang yên tĩnh lại chợt có tiếng cười khúc khích.
Chính là tiếng cười của Hàn Tự.
Anh nhướng mi mắt lên, ung dung quan sát trình độ lái xe của Hứa Nguyên.
Bọn họ vẫn ở khu vực trung tâm thành phố, ánh đèn hai bên rất sáng, quét qua gương mặt cô, càng tăng thêm vẻ dịu dàng.
Hứa Nguyên, cô gái này…
Hàn Tự cười, nụ cười bất đắc dĩ mà lại nuông chiều.
"Chẳng phải lúc bình thường em cũng ngang ngược lắm sao? Tại sao bây giờ chỉ có hai ta mà em lại sợ sệt thế?" Anh nói đùa, đem sự bối rối của mình giấu trong lòng.
Hứa Nguyên nghẹn lại, một lúc sau mới từ từ nói: "Không bỏ qua việc đó được à?"
Cô còn tưởng rằng hai người bọn họ đã hoà giải rồi.
Nếu không phải thì chỉ đành chia tay vậy.
Hứa Nguyên nắm chặt lấy tay lái, lòng bàn tay đau rát.
Không biết vì sao chỉ cần nghĩ tới hai chữ "chia tay" thôi là cô đã cảm thấy khó chịu khắp người.
"Hàn Tự, em…"
Hàn Tự như biết cô định nói gì tiếp theo: "Em là một người rất vô tâm, lúc nên nhẫn nại thì không thèm làm, lúc không nên suy nghĩ linh tinh thì lại càng lo vớ lo vấn."
Hứa Nguyên mím môi, không để cho anh nhìn thấy nỗi buồn của cô.
Hàn Tự thở dài: "Nhưng anh không thể ngừng thích em!" Anh thay đổi thái độ trong lời nói, mang theo ý cười: "Hứa Nguyên, em thấy mình có tài lắm đúng không?"
Anh dùng giọng điệu giỡn hớt để nói về chuyện nghiêm túc, đây là một Hàn Tự mà cô chưa từng thấy qua.
Cô biết rõ anh đang rất nghiêm túc.
Vì thế, Hứa Nguyên giảm tốc độ, cô cũng chân thành nói: "Em chỉ nghĩ rằng hai chúng ta đã làm phá vỡ nhận thức của em, anh hiểu mà."
Hàn Tự cảm thấy bản thân chẳng hiểu gì cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!