Chương 22: (Vô Đề)

Hứa Nguyên lên xe, cô và Dư Âm đều ngồi ở chỗ phía sau.

Chỗ ngồi phía sau của cô là một hàng giày cao gót, trên ghế ngồi còn có ba món quà lúc trước Dư Âm mua cho cô.

Là ba con heo con ngốc nghếch.

Hai người đóng cửa xe lại, rồi im lặng không nói gì.

"Hứa Nguyên, cậu biết từ lúc nào vậy?" Dư Âm hỏi.

Sáng nay cô ta gặp được một người bạn học cùng trường cấp 3 với họ, là con nhỏ mà Dư Âm rất ghét, nhất là cái kiểu nịnh hót của nó, lúc còn đi học con nhỏ đó coi thường cô ta chỉ vì cô ta là học sinh chuyển trường. Bây giờ con nhỏ ấy vừa gặp cô ta liền cười trêu ghẹo, hỏi rằng có phải cô ta đang kiếm bạn trai đúng không.

Đương nhiên Dư Âm sẽ không thừa nhận.

Con nhỏ ấy tìm tấm ảnh cho cô ta xem, trong hình chính là cô và Tống Diệp.

Nó còn nói Hứa Nguyên cũng đã nhìn thấy rồi.

Dư Âm chỉ cảm thấy thể diện mà cô ta dốc sức duy trì đã vỡ nát tan tành.

"Cậu đã biết từ lâu rồi đúng không?" Cô ta mỉm cười, sâu trong nụ cười toàn là ý mỉa mai.

Ánh mắt cũng lạnh như băng.

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn Hứa Nguyên như thế: "Tôi chính là trò cười trong mắt các người chứ gì?"

Hai hôm trước Hứa Nguyên còn cho cô ta xem ảnh chụp của Tống Diệp và vợ chưa cưới, hẳn là khi đó Hứa Nguyên đã biết rồi.

Có lẽ là cố ý cho cô ta xem bức ảnh đó.

Cô đang ngồi xem trò khôi hài của cô ta.

Hứa Nguyên nhắm mắt rồi hít một hơi thật sâu.

Cô quay đầu nhìn Dư Âm, thẳng thắn nói: "Tớ gửi WeChat hỏi cậu đang hẹn hò đúng không, nhưng thực chất tớ đã trông thấy cậu ở cửa hàng rồi."

Dư Âm có cảm giác như bị ai đó bóp cổ, vừa đau lại vừa khó chịu.

Vậy mà còn sớm hơn cô ta tưởng.

Cô ta chậm rãi nở nụ cười: "Thế nên, cậu nói cái gì mà giới thiệu Diêu Khải Việt cho tôi cũng là để dò xét?"

Dưới ánh nhìn sắc bén và lạnh lẽo của cô ta, Hứa Nguyên nhẹ nhàng gật đầu.

Hứa Nguyên cho rằng khi mặt đối mặt ngả bài thì cô sẽ không mở miệng được.

Nào ngờ…

Có một số việc rất khó để quay đầu lại.

"Anh ta là chồng chưa cưới của Đinh Nhuế Nhiên." Giọng nói của Hứa Nguyên rất bình tĩnh: "Dư Âm, cậu cũng đã biết từ trước rồi đúng không?"

Cô nắm lấy cánh tay Dư Âm: "Anh ta có vợ rồi."

"Đúng vậy, tôi biết chuyện đó từ lâu rồi." Giọng điệu của Dư Âm rất bình thản.

Bàn tay Hứa Nguyên nhanh chóng bị hất ra, niềm hy vọng còn sót lại của cô đã tan biến thành mây khói.

"Anh ta…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!