"Hay là, anh tỏ tình lại với em đi?"
Trong lòng Hứa Nguyên bỗng nhiên trống rỗng, cô muốn tránh đi ánh mắt của Hàn Tự, rồi lại cảm thấy người này đã cãi lộn với cô từ bé đến giờ, anh hiểu rất rõ về cô, không chừng đã nhìn thấu cô rồi.
Thế nên cô vẫn bất chấp trừng lớn mắt, gần như là mắt đối mắt với anh.
Thật ra cô chẳng nhìn được cái gì cả, trái tim cô hiện giờ đập mạnh hơn bao giờ hết.
"Tại sao?" Hàn Tự bình tĩnh nói.
Khuôn mặt của cô được phản chiếu trong đôi mắt anh, có thể thấy rõ là cô đang phô trương thân thế.
Anh cố nhịn cười.
Hứa Nguyên ngẩn người: "Em với Đào Tri Sơ cũng…"
Hàn Tự đột nhiên ghé sát vào, từng chút từng chút một, anh chống tay vào mép bàn, suýt chút nữa đã áp tay mình lên tay của cô.
Bầu không khí trở nên nóng rực trong chớp mắt.
Hứa Nguyên chỉ cảm thấy môi anh mỗi lúc một gần mình hơn, lỗ tai cô bỗng chốc ngứa ngáy, ngứa lên vì nóng.
Cô nắm chặt bàn tay đang vịn mép bàn, khi anh đến gần, nơi nóng rực kia nhanh chóng lan ra, xộc thẳng lên ót cô.
Hứa Nguyên chớp chớp mắt, đôi mắt vô cùng đau rát.
Với sự kiêu ngạo của Hàn Tự thì thổ lộ một lần với cô có lẽ đã là cực hạn rồi, sẽ chẳng thể nào có lần thứ hai.
Thực chất cô đang khiêu chiến giới hạn mà anh dành cho cô.
Hứa Nguyên rất tò mò.
"Không phải lúc em theo đuổi Đào Tri Sơ cũng thất bại liên miên đấy sao?" Cô nói cực kỳ ngạo mạn, thề rằng phải đè áp khí thế của anh.
Hàn Tự dừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua mặt cô.
Trong tròng mắt đen của anh ẩn chứa nụ cười thản nhiên, chẳng có xíu tức giận nào.
Nụ cười của Hứa Nguyên chợt cứng đờ.
"Hứa Nguyên, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?" Hàn Tự hỏi rất nghiêm túc.
Một câu nói đơn giản nhưng lại đánh thẳng vào trái tim Hứa Nguyên.
"H… hả?" Cô sững sờ.
Hàn Tự lắc đầu: "Em có đồng ý không?" Anh lại hỏi một lần nữa.
Biểu cảm của Hứa Nguyên cứ như đã gặp quỷ, cô không nghĩ rằng anh sẽ nói lại lần nữa.
Có vẻ như bộ dạng ngơ ngác ngốc nghếch của Hứa Nguyên đã làm hài lòng Hàn Tự, anh đưa tay xoa đầu cô, giống như những gì cô đã làm với anh khi nãy, xoa nhẹ bốn năm cái rồi buông ra.
Hứa Nguyên: "..."
Cô thừa biết Hàn Tự sẽ không chịu thiệt mà, ngoan ngoãn để cô sờ đầu như vậy mới là lạ ấy.
Hứa Nguyên đẩy anh ra: "Cũng được đó."
Cô nói thẳng, anh thoáng sửng sốt, tưởng mình nghe lầm: "Em lặp lại lần nữa đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!