Chương 12: (Vô Đề)

Cánh tay của Hứa Nguyên bị băng bó, cô bị mẹ kéo đi xung quanh khoa khám một lượt. 

Sau một hồi thì cuối cùng cô cũng trở lại phòng bệnh của Đinh Nhuế Nhiên. 

Cả nhóm 3 người ra về từ quán bar, Hứa Nguyên thì lái xe, bọn họ đen đủi gặp ngay một chiếc xe tải lớn mất kiểm soát trong lúc đợi đèn đỏ, chiếc xe tải đâm thẳng vào ghế phó lái. 

Hứa Nguyên không bị làm sao, chỉ là cánh tay và bả vai của cô bị đập vào cửa xe thành ra bị trẹo. Lúc đấy Đinh Nhuế Nhiên ngồi ở phía sau ghế lái, va chạm trực tiếp làm đầu chị đập vào cửa kính của xe, cũng kéo theo Đào Tri Du ngồi bên cạnh ngã lên người chị ấy. 

Đinh Nhuế Nhiên được chẩn đoán là chấn động não nên phải nhập viện quan sát. 

"Đi uống rượu?" Mẹ Hứa nhìn tất cả báo cáo kiểm tra hoàn chỉnh, yên lòng rồi bà mới bắt đầu tính sổ. 

Hứa Nguyên lè lưỡi, làm nũng kéo kéo cánh tay của mẹ, ai ngờ, cô quên béng mất cánh tay trái của mình không thể cử động, động tác khá mạnh, nên cô đau đến mức rơi nước mắt. 

Mẹ Hứa bất lực: "Ngoan ngoãn chút đi!"

Hứa Nguyên khóc không ra nước mắt: "Con không uống rượu, bọn con chỉ đi tìm một nơi yên tĩnh để ngồi thôi mà mẹ."

Mặc dù ở trước mặt mẹ Hứa nhưng cô vẫn phải thay Đào Tri Du và Đinh Nhuế Nhiên bảo vệ bí mật đêm nay của bọn họ. 

"Con đấy!"

Hai mẹ con nói chuyện được một lúc thì đã đến phòng bệnh của Đinh Nhuế Nhiên, bác sĩ chủ trì của chị cũng ở đây, Đào Tri Du cũng ở đây. 

Một người gọi "chủ nhiệm Cố", người còn lại thì gọi "dì".

Mẹ Hứa mỉm cười nhìn bọn họ, sau đó quay đầu hỏi bác sĩ chủ trì của Đinh Nhuế Nhiên. 

"Không có việc gì chứ?" Đào Tri Du giúp Hứa Nguyên ngồi xuống. 

Hứa Nguyên ngượng ngùng: "Em chỉ bị trật một chút, không sao hết, không sao hết." 

Ánh mắt của cô vẫn còn đặt trên người mẹ Hứa, cố gắng lắng nghe những lời mà mẹ Hứa nói. 

Đào Tri Du áy náy: "Đều tại chị."

Xe tải lớn lao đến, Đinh Nhuế Nhiên đã kéo chị ấy một cái, kết quả vì quán tính của lực va chạm nên Đinh Nhuế Nhiên lại làm bản thân bị đập đầu không nhẹ. 

Hứa Nguyên cũng vậy, chỉ có Đào Tri Du là bị bầm một chút xíu trên chân. 

Hứa Nguyên thấy thế thì nói: "Thật sự không sao mà." 

Cô an ủi chị ấy: "Không gãy xương, mẹ em đã nói rồi, chị Đinh Đinh cũng không có vấn đề lớn."

Cô đưa mắt nhìn Đinh Nhuế Nhiên đang nằm trên giường bệnh rồi tầm mắt lại quay về trên người mẹ Hứa. 

Hứa Nguyên cố gắng nghe một lúc, tất cả đều là thuật ngữ y học, cô nửa hiểu nửa không hiểu. Trong đầu nhớ lại nền tảng bệnh lý hồi học đại học. Lúc trước cô thi tuyển vào học viện y là muốn có cùng tiếng nói chung với bố mẹ, đáng tiếc rằng sự thật quá tàn khốc, cô không lường trước được. 

Phòng bệnh lại có người đẩy cửa ra, Hứa Nguyên với Đào Tri Du cùng quay lại xem là ai. 

Người đàn ông mặc áo sơ mi, quần tây, trên mặt đầy phong trần mệt mỏi. 

Anh ta tiến vào, đầu tiên gật đầu chào hỏi với từng người. 

Hứa Nguyên dùng ánh mắt dò xét, Đào Tri Du đứng dậy chào đón người bước vào: "Đinh Đinh phải nằm viện quan sát."

Tống Diệp bước nhanh đến giường bệnh, anh ta nhìn chằm chằm Đinh Nhuế Nhiên: "Người không bị gì là tốt rồi."

Anh ta nói, giọng nói dễ nghe nhưng lại không mang theo cảm xúc gì. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!