Khi Hàn Tự nhìn thấy WeChat của Hứa Nguyên là đúng lúc anh đang tham gia một bữa tiệc. Lúc ở bên trong buổi tiệc anh bị những lời nịnh nọt có chủ đích làm phiền nên đã rời khỏi phòng, ra bên ngoài giải sầu, tiện thể hút một điếu thuốc lá.
Anh chỉ hút một hơi rồi kẹp nó trên tay, mặc cho điếu thuốc đang lẳng lặng cháy giữa kẽ tay anh.
Nhớ lại trước đây trong thời gian đi thực tập anh đã gặp áp lực rất lớn, lúc ấy anh hút thuốc cực kỳ nhiều, được một khoảng thời gian thì bị Hứa Nguyên bắt quả tang, vì nó mà ngày nào cô cũng vây quanh anh, lầm bầm về những bệnh lý cô đã từng thấy bên tai anh suốt cả ngày.
Anh cảm thấy rất phiền khi phải nghe mấy điều đó nên dần dần cũng hút ít đi.
Giữa kẽ tay bỗng chốc nóng rực lên, Hàn Tự ấn dập tắt điếu thuốc.
"Hàn Tự?"
Anh xoay người: "Thầy Diêm."
Người đi tới có thân hình không cao lắm, người đó đeo một cặp mắt kính, trông giống như một cậu học sinh già cỗi.
Thầy ấy là thầy hướng dẫn của Hàn Tự lúc anh đi thực tập, một ngôi sao sáng của giới kiến trúc.
"Thầy, dạo này thầy có khỏe không ạ?"
"Khá khỏe, khá khỏe." Thầy Diêm vui vẻ hớn hở trả lời.
Tuổi của thầy ấy đã cao nhưng trông vẫn rất trẻ trung, thầy ấy luôn bảo áp lực trong công việc thiết kế kiến trúc rất cao nên càng phải chú trọng chăm sóc sức khỏe, ngày nào cũng đều rèn luyện thể thao ở phòng tập trong nhà.
"Đã lâu không gặp em." Thầy Diêm cảm thán: "Nghe nói homestay của em làm ăn khấm khá lắm, nhưng mà em có cân nhắc đến việc trở về không?"
Khi nói đến chuyện này, thầy ấy lại tiếc hận không thôi.
Hàn Tự là một hạt giống tốt, anh là người có thiên phú nhất trong khóa năm đó, kết quả là anh rời khỏi viện thiết kế, đi gầy dựng homestay.
Thầy ấy cảm thấy đây là mai một nhân tài.
Hàn Tự nghe vậy chỉ khẽ cười: "Thầy, là do em không chịu được áp lực."
"Trước kia bận quá không về nhà được." Anh bổ sung một câu: "Trong nhà còn có người chờ em về nữa."
Thầy Diêm cũng cười, thầy không tin là sự thật.
Hàn Tự còn trẻ tuổi nhưng anh có tính cách trầm lắng và chín chắn, xử sự không nóng nảy, lại còn rất đẹp trai anh tuấn, lúc anh vừa mới đến thực tập đã có không ít cô gái nói bóng nói gió để nghe ngóng về anh.
Tiếc là chẳng biết vì sao Hàn Tự lại không có mong muốn tiến thêm một bước nữa.
Thầy ấy trân trọng người tài nhưng lại không muốn ép buộc anh.
"Có rảnh thì quay về xem thử." Thầy Diêm vỗ bả vai anh rồi nói.
Hàn Tự gật đầu: "Vâng ạ, nhất định em sẽ về."
Chờ thầy ấy đi xa, anh lấy điện thoại ra, nhấp mở avatar của Hứa Nguyên. Sau một hồi suy nghĩ, anh gửi sang một biểu tượng hình đầu heo.
Khỏi phải đoán, chắc chắn cô lại sắp tức giận đến mức nổ tung cho mà xem.
Hàn Tự mỉm cười, sau đó anh trở về phòng.
Khi bữa tiệc kết thúc, anh đi về nhà, từ đằng xa đã trông thấy bóng dáng quanh quẩn ở cửa nhà anh, cô nhìn trái rồi ngó phải, tựa như một tên trộm.
Hàn Tự ra hiệu cho tài xế bấm còi, Hứa Nguyên xoay người tránh đường.
Chiếc xe ngừng lại ngay cửa biệt thự, anh xuống xe: "Em ở đây làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!