Chương 9: (Vô Đề)

Đồ ăn ở trên bàn đều là Hứa Nguyên chọn, đêm nay chỉ có cô và Hàn Tự. Hình như anh thật sự rất bận rộn, gọi điện thoại cho hết người này lại đến người khác, khiến cho cô phải ăn một mình vì thế mà không có cảm giác ngon miệng.

Hứa Nguyên gửi tin nhắn wechat cho Trình Vi Vi, thấy cô ấy không trả lời.

Chờ đến khi cô ăn được 20 hạt cơm thì màn hình mới phát sáng lên.

Trình Vi Vi: "Ông trời ơi! Đẹp trai quá!"

Trình Vi Vi ở trong điện thoại hét đến chói cả tai, Hứa Nguyên nhanh chóng chạy đến lấy điện thoại.

Cô muốn biết tại sao Trình Vi Vi không xem idol mà lại đi trồng hoa si.

"Ai vậy?"

"Buổi tiệc đêm nay, trai đẹp cực phẩm, vừa đẹp trai lại vừa cấm dục."

"Lần đầu tiên tớ gặp một người mặc tây phục đẹp đến như vậy."

"Cậu biết không? Có biết bao người đi mời anh ta, nhưng anh ta luôn một biểu cảm không đổi, lạnh lùng."

Trình Vi Vi bắt đầu nói năng lung tung.

Hứa Nguyên nhịn không được mà trêu chọc: "Ngày hôm qua có người còn nói không cần tình yêu, khóc lóc ỉ ôi. Hôm nay đã lật mặt rồi?"

Trình Vi Vi có chút ngại ngùng nói "tớ" cả một lúc lâu: "Haizz, đây là ngoài ý muốn!"

"Lúc trước còn không phải là chưa gặp được anh ấy sao?"

Cái này, Hứa Nguyên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

"Rốt cuộc là ai vậy? Gửi ảnh chụp đi, nói không chừng tớ sẽ biết, cậu…."

Lời còn chưa nói hết, Trình Vi Vi đã ngắt lời: "Tớ không nói, anh ấy đang đi đến đây, tớ phải tìm một cơ hội, cúp máy đây."

Tiếng "tít, tít" truyền đến tai, Hứa Nguyên cảm thấy khó tin, cô thế mà lại bị Trình Vi Vi cúp điện thoại?

Hàn Tự vẫn gọi điện như trước, cô bĩu môi, sâu chuỗi những điều Trình Vi Vi vừa nói, khuôn mặt mơ hồ ngày càng rõ rệt.

Thật sự rất giống với Chu Tễ Duyên.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

"Hàn Tự, ăn cơm." Cô nhịn không được gọi anh.

Hứa Nguyên lấy đôi đũa gẩy gẩy vào bát cơm, đè thấp giọng nói: "Vừa ăn vừa làm việc không tiêu hoá được đâu."

Ai ngờ, Hàn Tự liếc mắt nhìn cô một cái rồi nghiêng mình xoay chỗ khác, tỏ vẻ nhắm mắt làm ngơ.

Hứa Nguyên: "..."

Nhưng mà một lát sau, Trình Vi Vi thật sự chụp ảnh rồi gửi qua cho cô. Hứa Nguyên ấn vào, thiếu chút nữa thì phun hết cả nước canh.

Bị sặc, cổ họng khó chịu, cô ho không ngừng.

Ánh mắt Hàn Tự lúc này vô cùng ghét bỏ: "Hứa Nguyên." Anh đứng dậy đưa cho cô hộp giấy: "Ăn cơm mà chơi điện thoại sẽ không tiêu hoá được."

Hứa Nguyên không rảnh cãi nhau với anh, cô phóng to ảnh chụp, nhìn trái nhìn phải, vẫn là luôn khuôn mặt kia.

Thế mà thật sự là Chu Tễ Duyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!