Hứa Nguyên trở về văn phòng, mang theo một tâm trạng vô cùng buồn bực.
Đồng nghiệp là cô giáo Dương biệt danh Quả Nho nhìn thấy cô như vậy cũng đi đến an ủi : "Mắng ác lắm sao?"
Hứa Nguyên lắc đầu, nằm dài lên bàn làm việc: "Không, chỉ nói là tôi không tập trung vào công việc thôi."
Giọng nói cô buồn rầu.
Cô giáo Dương: "..."
Càng nghĩ thì càng cảm thấy không đúng, cô giáo Dương mở nhóm chat "Cục cưng tới ăn dưa đi" ra. Trong nhóm cũng đang bàn tán về chuyện hôm nay hiệu trưởng đột nhiên đến kiểm tra phòng bếp.
"Quả Cam: Chuyện này tám phần là bị người xấu mách lẻo…"
"Quả Lê: Đúng vậy! Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, âm mưu nhắm Dưa Hấu."
Hứa Nguyên nhìn nhóm chat, đánh chữ: "Quên đi, quên đi, nghĩ nhiều thì cũng vô dụng."
Hôm nay hiệu trưởng đến kiểm tra mấy vấn đề, nói trùng hợp thì cũng có thể là trùng hợp nhưng có vài chi tiết quả thật là do cô không làm tốt. Chẳng qua hiệu trưởng lại nói cô đến làm việc ở nhà trẻ là có mục đích riêng, điều này cô hoàn toàn không đồng ý.
"Quả Cam: Sao có thể bình tĩnh được? Đi, đi chửi lại đi, tôi chửi cùng cô!"
"Quả Nho: Chậc, lại là J gì gì đó rồi!"
Sau khi đọc đoạn tin nhắn, Hứa Nguyên cười khúc khích, biết là mấy người này đang dỗ cho mình vui vẻ.
"Dưa Hấu: Phí sức lắm! Trong lúc đó, tôi sẽ đi sắp xếp lại thực đơn cho nhân viên vào cuối tuần."
"Quả Cam: Mau nhìn đi, vừa mới bị mắng đã muốn làm việc. Ai nói Nguyên Nguyên bé nhỏ nhà chúng ta không để tâm đến công việc chứ."
Hứa Nguyên mở thực đơn dành cho nhân viên, suy nghĩ một chút rồi đăng lên vòng bạn bè.
Cô chặn mấy người đồng nghiệp ở nhà trẻ lại, trừ nhóm "Cục cưng tới ăn dưa" rồi đăng lên với dòng chữ: Trời xanh thăm thẳm, ngoài đồng hoang vu.
Trong lòng thật sự cảm thấy khó chịu, tuy rằng ban đầu cô đến nhà trẻ vì mong muốn được thoải mái, còn có kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè nhưng cô cũng chưa bao giờ làm trễ nãi công việc.
"Hàn Tự: Tối hôm qua chưa ăn đủ xiên nướng à? Lại muốn ăn thêm? Thích xiên thịt dê hay là xiên thịt bò?"
Hàn Tự trả lời cô trong vòng bạn bè.
Hứa Nguyên cười cười, cũng trả lời anh: "Không đủ! Ông chủ Hàn, bữa ăn khuya đêm nay có được mời không?"
"Hàn Tự đáp lại: Mơ đi!"
Hai người đấu võ miệng ở trong vòng bạn bè, không hề biết đã bị mấy người bạn cùng nhóm vây lại xem.
"Tưởng Minh Châu: Hai người đi ăn xiên sau lưng bọn tôi?"
"Diêu Khải Việt: Chắc chắn là thế rồi."
Những người khác trong vòng bạn bè cũng đáp lại.
"Diêu Khải Việt trả lời Hứa Nguyên: Đi ăn xiên không bảo anh?"
"Đào Tri Du: Chị cũng muốn!"
Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác hiện ra, đến mức Hứa Nguyên còn không xem kịp.
Nhìn thấy thế này, cô lập tức nở một nụ cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!