Sống sót sau tai nạn, lúc này nỗi sợ trong lòng mới qua đi.
Trình Vi Vi nhìn đôi oan gia ôm nhau, tay đều run lên.
"Trình Vi Vi." Chu Tễ Duyên không có nhìn thấy cảnh vừa nãy, anh ấy vội vã chạy tới.
Trình Vi Vi tưởng như không dám tin vào lỗ tai của mình, cô ấy ngẩng đầu nhìn qua, người đàn ông đón lấy ánh sáng, khuôn mặt dần dần hiện rõ, cho đến khi anh ấy đến bên cạnh cô ấy.
Cô ấy ngơ ngác nhìn Chu Tễ Duyên: "Sao anh lại tới đây?"
Lời này thật ngốc nghếch.
Trái tim đang lơ lửng của Chu Tễ Duyên rơi xuống, khóe môi cũng hiện ra nụ cười nhàn nhạt. Giống như là nghĩ tới điều gì, khuôn mặt của anh ấy sáng ngời, nụ cười càng sâu, cũng càng thêm ấm áp.
Trình Vi Vi lại ngây người, cảnh sát đã đưa Phan Chấp rời khỏi phòng bệnh, Janet ngồi chồm hổm dưới đất than vãn khóc lớn. Tiếng khóc, tiếng nói chuyện, tiếng bước chân,... trong phòng bệnh không tính là lớn này trở nên vô cùng ồn ào.
Cô ấy giữ lấy đôi tay khẽ run rẩy của mình, lấy ra chiếc điện thoại vẫn luôn gọi điện từ trong túi, ngón trỏ của cô ấy ấn lên.
Không biết là vì nghĩ lại mà sợ, hay là bởi vì Chu Tễ Duyên mà căng thẳng, lần đầu tiên, cô ấy ấn lệch...
Chu Tễ Duyên nhìn, đón lấy điện thoại của cô ấy, anh dứt khoát ấn tắt cuộc gọi thay cô ấy, rồi đưa điện thoại sang.
Bàn tay trống không của Trình Vi Vi cứng ngắc, tầm mắt nhìn theo động tác lặp đi lặp lại của anh, cô ấy lại cúi đầu, bàn tay trước mắt không tính là trắng, nhưng thon dài, khớp xương rõ ràng, hình như ngón trỏ còn có một vết chai nho nhỏ, mà điện thoại của cô ấy lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay anh.
Cô ấy hoàn hồn, vội vàng nhận lấy.
"Cảm… cảm ơn." Trình Vi Vi nuốt nước miếng một cái, lặng lẽ nhìn anh.
Trong tầm mắt, Chu Tễ Duyên vẫn cười với cô ấy như cũ, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy anh cười không kiềm chế như vậy, giống như là đem tất cả mọi thứ không giữ lại chút gì bày ra trước mắt cô ấy.
Vừa nghĩ tới đây, trái tim của Trình Vi Vi không khống chế được, đập "thình thịch" loạn xạ.
Cô ấy cảm thấy mình nên nói chút gì đó: "Thật ra thì nghĩ lại mà sợ."
Chu Tễ Duyên nhìn Hàn Tự và Hứa Nguyên vẫn còn dính chung một chỗ ở bên cạnh, cuối cùng anh vẫn là không làm được.
Anh nhẹ giọng, cũng rất dịu dàng: "Buổi tối mời cô đi ăn để an ủi nhé?"
Trình Vi Vi dừng một chút, cười lên.
Nụ cười của cô ấy còn rực rỡ hơn nắng ấm ngoài cửa sổ.
"Được!"
Người trong phòng bệnh dần dần tản đi, Janet cũng được y tá đưa đi làm kiểm tra, mà Tưởng Minh Châu vẫn luôn đứng ở hành lang, anh ta cách một đám người, cứ nhìn Chu Tễ Duyên và Trình Vi Vi mỉm cười với như thế, còn cười đến mức không dứt được.
Cuối cùng, an ninh ngăn ở phía trước anh ta cũng đi rồi.
Anh ta rũ mắt, ngón tay lau đi mồ hôi trên trán, nhớp nháp. Anh ta mặc kệ cổ tay bị đụng vào cửa thang máy vì vội vàng chạy tới lúc nãy, cuối cùng xoay người rời đi.
Hàn Tự ôm Hứa Nguyên, đưa cô xuống hành lang dài trong vườn hoa ở dưới lầu.
Hai người đều đeo khẩu trang, yên tĩnh ngồi ở hành lang dài.
Đôi mắt của Hứa Nguyên đỏ hoe, cô vẫn đắm chìm trong ưu tư trước đó. Thường ngày cô bá đạo như một nữ bá vương, thực chất bên trong vẫn là một nàng công chúa nhỏ.
Hàn Tự xoa đầu cô: ''Xin lỗi em, sau này anh sẽ không tranh cãi với em nữa, có được không?"
Anh kéo dài âm cuối để lộ mấy phần run rẩy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!