Chương 53: (Vô Đề)

Buổi tối, Hứa Nguyên và Hàn Tự cùng Diêu Khải Việt, Khâu Tử Dao đi ăn lẩu. Gần đây Diêu Khải Việt bận đến mức không thấy được người, khó khăn lắm mới hẹn Hàn Tự đi ăn một bữa lẩu, kết quả, Khâu Tử Dao cứ nhất quyết muốn đi theo, tự ngược đãi mình xem Hàn Tự và Hứa Nguyên "ngược cẩu".

Hai người thân thân thiết thiết, hoàn toàn coi bọn họ như không tồn tại.

Khâu Tử Dao nhận xét: "Cay mắt."

Hứa Nguyên chỉ nhướng mắt một cái rồi tiếp tục ăn tôm đã bóc vỏ mà Hàn Tự gắp tới: "Cô cũng tìm một người đi." Vừa nói, cô vừa liếc về phía Diêu Khải Việt bên cạnh Khâu Tử Dao: "Hoặc là, triển ngay tại chỗ với người kế bên luôn."

Nghe nói gần đây hai người bọn họ thường tăng ca cùng nhau, Diêu Khải Việt nghiêng về chủ nghĩa lý tưởng, Khâu Tử Dao ngày thường phách lối, nhưng làm việc lại có tác phong mười phần thô bạo, thu xếp công việc cho Diêu Khải Việt rất rõ ràng.

Phối hợp ăn ý.

Khâu Tử Dao hô "cắt" một tiếng, Diêu Khải Việt cũng làm như không nghe thấy.

Hứa Nguyên nhún nhún vai, kề tai nói nhỏ với Hàn Tự: "Em thật sự cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, phải không?"

Hàn Tự nắm lấy tay cô ở dưới bàn ăn, bóp hai cái: "Yên tĩnh một lát, em đừng lo nghĩ bậy bạ nữa."

Hứa Nguyên bĩu môi: "Em không có!" Cô rút tay ra, tức giận: "Rõ ràng là có bén lửa mà!"

Hai người lại bắt đầu thì thầm như bên cạnh không có người, Khâu Tử Dao vô cùng tức giận. Cô ấy thở dài, chọc vào viên thịt bò trong chén của mình, đâm viên thịt đến nát vụn cũng không dừng lại.

Hứa Nguyên chê: "Vừa ăn vừa thở dài, lương tâm không thiệt thòi?"

"Cô biết cái gì?" Khâu Tử Dao để đũa xuống, cả mặt ưu buồn.

Hứa Nguyên không nhìn nổi dáng vẻ này của cô ấy, đá vào giày cao gót dưới đáy bàn của cô ấy: "Cô không hợp với phong cách này đâu."

Khâu Tử Dao mang đôi giày cao gót bảy tám phân, gót giày của cô ấy tận lực cọ trên mặt đất, phát ra âm thanh "lộc cộc", sau đó, cô ấy khẽ nâng cằm, hướng về phía Hứa Nguyên: "Cô là giày trắng, còn của tôi là cao gót."

Dáng vẻ ấu trĩ kia, Hàn Tự và Diêu Khải Việt nhìn nhau một cái, đều bật cười.

"Chậc, cô ngon thì đến đây." Hứa Nguyên khiêu khích.

Khâu Tử Dao liền đạp tới, Hứa Nguyên kịp thời tránh về phía Hàn Tự, Khâu Tử Dao bỗng chốc đạp vào khoảng không. Cánh tay đụng vào mép bàn, vang lên một tiếng "bộp", cô ấy đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Hứa Nguyên cười.

Diêu Khải Việt lắc đầu, gắp mấy viên thịt bò mới cho Khâu Tử Dao: "Cần gì phải như vậy!"

Bị Khâu Tử Dao trừng một cái.

Cậu im lặng dùng bữa.

Khâu Tử Dao xoa cánh tay: "Nghiêm chỉnh mà nói, chị họ của tôi thật đúng là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân." Cô ấy rầu rĩ, vừa bật công tắc nói xấu liền không thể đóng lại: "Tống Diệp thật chẳng ra gì, mấy chị của tôi đều nói nhìn thấy anh ta ở bên ngoài chơi..."

Từ kia nghe không được tốt, cô ấy mím môi, bỏ qua.

"Dù sao, chị tôi thật thiệt thòi!"

Hứa Nguyên nghe vậy, yên lặng.

Chuyện này cô đã sớm biết, trước đó là Dư Âm, bây giờ Dư Âm không để ý tới Tống Diệp nữa, không biết lại đổi thành ai.

Bọn họ đều cảm thấy Đinh Nhuế Nhiên xứng đáng có được một người tốt hơn.

Hàn Tự bỏ hai khay thịt vào nồi lẩu, đợi lẩu sôi ùng ục, anh gắp mấy miếng cho Hứa Nguyên trước, sau đó, anh buông đũa xuống, ngả người ra sau, vùi vào trong ghế sô pha: "Không phải Đinh Nhuế Nhiên đã biết tỏng cái đức hạnh của Tống Diệp ra sao rồi à?"

Giọng anh hời hợt, giống như không hiểu việc Khâu Tử Dao ở đây bất bình thay Đinh Nhuế Nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!