Chương 49: (Vô Đề)

Sau khi bố Hứa ngừng bơm thuốc giảm đau, ông cũng giống như ông bác nằm ở giường bên cạnh, miệng vết thương bắt đầu đau, nằm hay ngồi cũng đau, buổi tối rất khó để đi vào giấc ngủ.

Hứa Nguyên nhìn thấy mà lo lắng: "Bố, sau này bố còn hút thuốc nữa là con sẽ không khách sáo đâu."

Buổi tối bố Hứa luôn bận rộn, lúc đau đầu thì sẽ dựa vào việc hút thuốc để nâng cao tinh thần. Lúc phát hiện ra tật xấu này, Hứa Nguyên cũng đã nhắc nhở ông rất nhiều lần.

Ông bất đắc dĩ: "Bố hút ít đi là được mà đúng không?"

Bố Hứa mặc cả như một đứa nhỏ: "Con nhìn đi, thịt gà bố không ăn được, thuốc lá cũng không thể hút, bố khổ thế quá đi mất."

"Do bố tự làm tự chịu thôi ạ, nếu bố chú ý sớm một chút thì sao phải nằm ở chỗ này?"

Hứa Nguyên khó chịu, lấy cho ông một chén trà nóng: "Bố muốn uống chút nước không ạ?"

Bố Hứa ngồi xuống thì động đến vết thương, lại còn bị con gái nhìn chằm chằm như vậy, ông chỉ có thể chịu đựng.

"Uống một chút thôi." Ông miễn cưỡng trả lời.

Hứa Nguyên lấy cho ông một cái gối: "Bố, sau này bố có thể bớt tập trung quá đà vào các nghiên cứu của mình được không ạ?"

Bố Hứa đang định nhận lấy chén trà trong tay con gái, tay vừa mới động đã dừng lại. Ông nghe theo lời con gái, uống một ngụm.

"Bố, bố không thể dành nhiều thời gian cho con và mẹ hơn sao?" Cô tủi thân nói.

Bố Hứa khó xử: "Trong tay bố vẫn còn hai hạng mục."

Hứa Nguyên không vui: "Vậy bao giờ hai hạng mục đó hoàn thành ạ?"

Bác sĩ nói bố không thể làm lụng vất vả, trước kia là do công việc quá nhiều nên cơ thể không gánh gượng nổi, nhưng cô biết, bố sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

"Bố…"

Bố Hứa nghiêng đầu, chống lại ánh mắt như hổ rình mồi của con gái, ông không thể nói được gì nữa.

"Được." Ông đồng ý.

Hứa Nguyên vui vẻ: "Được rồi, dù sao con cũng đang được nghỉ hè, sẽ có nhiều thời gian hơn, ngày nào con cũng vào đây để thăm bố."

Bố Hứa cười rộ lên: "Được, được, được."

Ông nhìn về phía cửa: "Khi nào thì Hàn Tự đến vậy?" Bố Hứa bắt đầu nói sang chuyện khác.

Hứa Nguyên cũng tiếp lời: "Sắp rồi ạ!"

Bố Hứa nằm xuống một lần nữa, hai bố con lại bắt đầu nói chuyện về Hàn Tự.

Sau khi bố Hứa xuất viện, Hứa Nguyên thường xuyên ở nhà chăm sóc ông. Cô sắp được nghỉ hè, mấy ngày nay đều về nhà, cuối tuần cũng chẳng đi ra ngoài chơi.

Hôm nay là cuối tuần, cô đun một ấm nước cho bố rồi mang bữa sáng lên tầng.

Vào gõ cửa thì thấy bố Hứa đang gọi điện thoại.

Cô lập tức nhíu mày, nói bằng khẩu hình miệng: "Lại bận công việc rồi."

Bố Hứa cười cười, nghiêng người đưa lưng về phía cô, ông tiếp tục trao đổi công việc.

Trong tay ông còn hai hạng mục lớn, từ trước đến giờ ông luôn để tâm đến nó. Nếu bây giờ mà ở đấy chắc ông hận một ngày không có 36 giờ để ông có thể cắm mặt vào các chỉ số.

Hứa Nguyên để khay đồ ăn xuống rồi đi qua giường lớn, cô đứng trước mặt bố mình, khoanh tay nhìn chằm chằm ông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!