Chương 48: (Vô Đề)

Buổi tối Hứa Nguyên ở lại bệnh viện với mẹ một đêm, bố vừa tỉnh, còn đang truyền thuốc giảm đau, miệng vết thương cũng không có bao nhiêu cảm giác. Chỉ là cuối cùng sức khỏe vẫn bị ảnh hưởng, sắc mặt ông tái nhợt, nói chuyện cũng thở hổn hển.

Ông ấy báo bình an với bạn bè rồi lại gọi video cho những đồng nghiệp cùng viện, sau đó thì ông bắt đầu lướt điện thoại.

"Nguyên Nguyên." Có lẽ là vừa rồi bàn bạc chuyện số liệu với đồng nghiệp nên mệt mỏi, lúc này ông mới nói một câu thôi đã thở d. ốc.

Rất tốn sức.

Hứa Nguyên nghe thấy nên vội tới gần: "Bố, có chuyện gì ạ? Bố muốn cái gì sao? Uống nước? Hay là đói bụng ạ?"

Bố Hứa lắc đầu, khóe miệng là nụ cười thản nhiên: "Con với Hàn Tự làm lành rồi à?"

Hứa Nguyên không ngờ bố lại nói chuyện này, cô ngồi xuống lại, có chút xấu hổ.

Cô ngó qua chỗ mẹ đang ngồi trên sô pha, mẹ đang đối diện với máy tính, có lẽ đang bận nên không chú ý tới bọn họ.

"Tụi con vốn chẳng xảy ra chuyện cả." Cô lầm bầm.

Bố Hứa huơ điện thoại với con gái: "Thế thì tốt."

Hứa Nguyên nhìn lại, trong màn hình điện thoại của bố là tin Hàn Tự đăng lên vòng bạn bè, không ngờ ông còn nhấn like một cái.

"Bố với mẹ đều giống nhau, ai cũng thiên vị anh ấy." Hứa Nguyên nhịn không được mà lên án.

Bố Hứa cười, vì ông cười quá dùng sức nên ho khụ hai tiếng.

"Bố, bố thôi đi, nghỉ ngơi cho khỏe không được sao? Đừng có hóng hớt chuyện con gái nhà mình nữa!"

"Bố hóng hớt chỗ nào? Thiên vị thằng bé chỗ nào chứ?" Bố Hứa bảo Hứa Nguyên điều chỉnh vị trí giường cho mình, ông nửa ngồi dậy: "Nhưng đúng là Hàn Tự rất tốt."

Hứa Nguyên tức giận: "Nhìn xem, vậy mà còn bảo không thiên vị ạ? Mẹ là mẹ vợ, con còn hiểu được, nhưng con chính là áo bông nhỏ của bố đó."

Bố Hứa lại cười "ha ha" lên: "Đến mẹ vợ cũng gọi rồi, con là con gái đấy nhé."

"Ở trước mặt bố thì con che giấu làm gì?"

"Cũng mệt hai đứa quen biết từ nhỏ, nếu con cũng thế này trước mặt mẹ thằng bé thì sao?"

Hứa Nguyên bĩu môi: "Con thế nào, dì Diệp cũng biết hết rồi."

"Đó là lúc trước, bây giờ con với Hàn Tự không giống thế nữa, con với bác Hàn lại càng không giống trước. Con phải có chừng mực, đương nhiên, ý bố không phải là con hãy nhịn nhục chịu tủi thân, nếu thấy tủi thân thì con cứ về nhà."

"Bố, bố nói cứ như con đã là nhà người ta rồi ấy." Hứa Nguyên cúi đầu nghịch ngón tay.

Bố Hứa thở dài, chờ Hứa Nguyên nhìn sang thì ông ấy lại cười, cười rồi lại thở không ra hơi.

Hứa Nguyên nhìn mà thấy chua xót: "Bố."

Lúc trước, khi bố làm thí nghiệm, giọng nói kia luôn tràn đầy sức lực.

Cô nghĩ cái gì thì viết lên mặt hẳn cái đó, bố Hứa nhìn ra nhưng chẳng để ý chút nào: "Ai bảo áo bông nhỏ nhà bố ngốc nghếch thế chứ!" Ông ấy cảm thán, quay về đề tài cũ.

Hứa Nguyên nắm góc chăn của bố: "Bố này, lại giống mẹ rồi, con ngốc chỗ nào ạ?"

Bố Hứa chỉ cười mà không nói.

Buổi tối, bố đi ngủ trước, mẹ vẫn còn bận nên Hứa Nguyên chịu trách nhiệm gác nửa đêm. Ngồi bên mép giường của bố, cô cúi đầu xem điện thoại, lướt đến vòng bạn bè của Khâu Tử Dao.

Trên vòng bạn bè chỉ có một tấm ảnh, trong ảnh chụp là bàn làm việc chất đầy tài liệu cùng với một mặt của cửa sổ sát đất, phản chiếu rõ bóng người bận rộn của cô ấy và Diêu Khải Việt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!