Buổi tối, Hàn Tự thật sự mua HEYTEA cho Hứa Nguyên.
Một ly vị đào, một ly khoai nghiền, tất cả đều là hương vị cô thích.
Hai người mỗi người một ly, cùng nhau tản bộ trong khu dân cư.
Dù sao trên vòng bạn bè nên biết cũng biết hết cả rồi, hai người quang mính chính đại không kiêng dè chỗ nào nữa. Hứa Nguyên vừa uống trà sữa, vừa giẫm lên cái bóng của Hàn Tự, giẫm hẳn lên giữa trán anh mà không nể nang gì.
"Hàn Tự, cho em uống một ngụm." Cô dừng lại, quay đầu thúc giục anh vẫn còn đang đứng tại chỗ: "Nhanh lên."
Hàn Tự thong thả đi qua, cái bóng cách cô càng ngày càng gần, cuối cùng, hai bóng người hòa vào nhau cứ như cùng một người vậy.
"Em cũng nỡ xuống chân thật." Anh đưa ly trà sữa trong tay đến cạnh môi cô: "Nỡ lòng nào làm thế?"
Hứa Nguyên hút một ngụm to, thỏa mãn. Cô quay đầu lại tiếp tục giẫm, vô cùng dùng sức.
"Ai bảo hồi trước anh cứ mắng em ngốc, nói trong đầu em chỉ toàn là nước sôi để nguội! Em chỉ muốn giẫm thử xem, trong đầu người nhìn trúng một kẻ trong đầu chỉ toàn nước như em có chứa cái gì?!" Cô nói với giọng điệu hùng hồn.
Hàn Tự nở nụ cười, trên mặt toàn là ý cười.
Cô cũng mạnh miệng thật.
Hứa Nguyên lại giẫm thêm mấy cái, cô dừng lại, cười với anh: "Hơn nữa, yêu càng nhiều, giẫm càng tàn nhẫn."
Cô vừa nói vừa giẫm thêm một chân, cứ như đang muốn chứng minh cho lời nói của mình, thậm chí cô còn nhảy mấy cái.
Hàn Tự vừa thấy bất đắc dĩ lại vừa thấy buồn cười liếc mắt nhìn cô một cái, trong mắt toàn là vẻ "Em ấu trĩ ghê".
Anh lên mặt như đại gia, nhưng độ cong ở khóe môi có giấu cũng chẳng giấu được.
Hứa Nguyên hiểu anh bao nhiêu chứ, bây giờ cô có thể hiểu được hết mấy cái biểu cảm nho nhỏ của anh.
Cứ giả vờ đi, xem anh có thể giả vờ tới khi nào.
Cô cười hì hì giẫm tiếp vài cái, rồi lại nhảy về cạnh Hàn Tự.
"Bên Tô Châu còn chưa xong à?" Hứa Nguyên hỏi.
Hai người thong thả tản bộ, rất thoải mái, cũng là lúc nhàn rỗi khó có được.
Hàn Tự "ừ" một tiếng: "Hôm qua kiểm tra chất lượng, có chỉ tiêu nào đó vẫn chưa đạt tiêu chuẩn."
Hứa Nguyên thấy bất ngờ: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lúc trước anh chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, hiếm khi nào nói những chuyện này với cô.
Hàn Tự nhìn bóng dáng kéo thật dài của hai người: "Đành ráng tiếp thôi chứ biết sao."
"Vậy à."
Ly trà sữa của Hứa Nguyên đã thấy đáy, cô ném vào tay anh một cách tự nhiên, rồi anh đưa ly trong tay mình cho cô, sau đó đi tìm thùng rác.
Cô đứng chờ tại chỗ, lẳng lặng nhìn bóng dáng đẹp trai của người đàn ông.
Ánh trăng đêm nay rất dịu dàng, bầu trời đêm chỉ có một ngôi sao vẫn luôn đi theo họ, vừa sáng vừa lấp lánh. Đèn đường bên cạnh chiếu lên người anh, hòa cùng với ánh trăng trông vô cùng ấm áp.
Hứa Nguyên chỉ cảm thấy trái tim như có một dòng nước ấm khó miêu tả được, tới rất bất ngờ, cũng rất nhanh.
Có anh bên cạnh, thật ra rất tuyệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!