Là một cơn ác mộng, Hứa Nguyên hoảng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh khắp cơ thể.
Cô lại vò đầu bứt tóc, làm rối tung toàn bộ mái tóc dài vốn đã rối bù của mình.
Gặp quỷ rồi, sao cô lại có thể mơ thấy Hàn Tự được?
Chậc.
Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, hiển thị 6 giờ 32 phút, Hứa Nguyên nhanh tay tắt đồng hồ báo thức rồi rời khỏi giường. Hằng ngày cứ đến 7 giờ rưỡi cô sẽ bắt đầu đi làm nên 6 giờ rưỡi đã phải thức dậy.
Rửa mặt xong, Hứa Nguyên bước xuống lầu, không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình, bà đang giúp dì giúp việc nấu cháo.
"Mẹ?" Hứa Nguyên vui mừng, chạy xuống lầu rồi hỏi ngay: "Mẹ về hồi tối qua ạ?"
Mẹ Hứa là trưởng khoa của khoa ngoại tim mạch nên ngày thường bà rất bận bịu.
"Xuống cầu thang mà còn chạy? Vết sẹo đã lành nên con quên lúc bị đau rồi à?" Mẹ Hứa tức giận.
Hứa Nguyên cười đùa tí tửng ôm cánh tay mẹ: "Ối giời ơi, đây là người mẹ hai ngày không gặp của người ta đó hả!"
Mọi khi tan làm sớm về đến nhà thấy mẹ vẫn chưa về nên cô cũng chẳng thiết tha việc ở nhà, phần lớn thời gian mà cô đi làm về cũng chỉ trông thấy mỗi dì giúp việc.
"Ăn cơm, ăn cơm đi."
"Dạ vâng, thưa bác sĩ Cố."
"Bố đâu rồi ạ?" Hứa Nguyên vừa ăn cháo vừa hỏi.
Mẹ Hứa nhìn điện thoại: "Tối hôm qua bố con thức đến tận rạng sáng, bây giờ còn đang nghỉ ngơi."
Hứa Nguyên bĩu môi: "Ồ."
Bố với mẹ cô đều là người bận rộn, chỉ có mình cô là nhàn rỗi nhất.
"Mẹ, cuối tuần này mẹ nghỉ đúng không? Chúng ta…"
Hứa Nguyên còn chưa nói dứt câu thì điện thoại của mẹ đã reo lên, là một cuộc gọi video.
Cô ngẩn người, giương mắt nhìn sang. Quả nhiên mẹ đã đặt chén cháo gạo kê còn chưa kịp đụng muỗng xuống bàn.
Giọng nói của người trong video rất sốt ruột, họ đang nói chuyện về một bệnh nhân nào đó. Mẹ Hứa là chuyên gia khoa ngoại tim mạch, bệnh tình chuyển biến xấu nên người trong video hy vọng bà có thể ra trận.
Cháo trong miệng Hứa Nguyên bỗng dưng chẳng còn một chút hương vị nào.
Cô cúi đầu, dùng thìa dằm nát những quả táo đỏ thẫm bên trong chén cháo.
Những quả táo hôm nay chẳng ngọt tẹo nào, cô nghĩ.
"Nguyên Nguyên, con ăn trước đi." Mẹ Hứa vừa nói chuyện điện thoại vừa dặn dò cô.
"Vâng ạ." Giọng nói Hứa Nguyên đầy rầu rĩ.
Ngoại trừ hình bóng vội vội vàng vàng bước ra cửa của mẹ Hứa nơi khoé mắt ra thì chẳng còn bất cứ thứ gì tồn tại trong mắt cô.
Lần này cũng như vô số lần trước trong quá khứ.
Hứa Nguyên đặt chén cháo trước mặt sang một bên.
"Hứa Nguyên: Trong mắt mẹ tớ chỉ có mỗi bệnh nhân thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!