Chương 32: (Vô Đề)

"Hàn Tự là người đàn ông của tôi, có bản lĩnh thì tìm tôi mà gây chuyện!"

Cô hùng hồn nói, giống như sấm sét giáng xuống mặt đất.

Khâu Tử Dao trợn mắt há mồm.

Ngay cả Hàn Tự cũng ngẩn ra sau đó là niềm vui nhè nhẹ dần dần lan ra khắp lồng ngực, hóa thành sự kích động không rõ xông thẳng vào đầu anh.

Lần đầu tiên anh cảm thấy Hứa Nguyên có độc, nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng nọc độc này.

Khâu Tử Dao phì cười: "Cô đùa gì vậy?" Ánh mắt cô ta lóe lên, nhìn về phía nơi khác.

"Tôi tin lời quỷ quái của cô nói mới là có vấn đề."

"Không đúng, cô và cô gái kia có quan hệ gì? Có đáng để cô nói dối vì cô ta như vậy không?" Cô ấy liếc mắt nhìn Hứa Nguyên, tim đập thình thịch, lời nói ra càng viển vông: "Hứa Nguyên, cô không bị điên đấy chứ?"

Khi Hứa Nguyên buột miệng nói ra quan hệ của mình với Hàn Tự, chính cô cũng sửng sốt một chút. Lúc này lại nghe Khâu Tử Dao nói một hồi "bị hiện thực vả chết" gì đó, toàn bộ mối quan hệ giữa bố mẹ hay người lớn đều bị cô bỏ lại phía sau.

"Không phải cô thích Đào Tri Sơ à?" Khâu Tử Dao vẫn đang tiếp tục, nghe có vẻ hợp tình hợp lý nhưng giọng nói lại không kìm nén được sự run rẩy: "Không phải cô hận không thể để cả thế giới đều biết cô theo đuổi Đào Tri Sơ sao? Chuyện này có liên quan gì đến Hàn Tự?"

Hàn Tự không nhịn được nữa, anh đi đến bên cạnh Hứa Nguyên, con ngươi đen láy đảo qua Khâu Tử Dao, vẻ mặt lãnh đạm mang theo một tia lạnh lẽo.

Cảm giác xa cách đó lại đến.

Khâu Tử Dao á khẩu không nói nên lời.

Hàn Tự giữ chặt cánh tay Hứa Nguyên, lại bị cô túm lấy, kéo mạnh, anh thuận thế cúi đầu, gò má được một đôi môi mềm mại dán vào. Hơi thở ấm áp ập đến nhưng chỉ dừng lại vài giây, một tiếng "tách" vang lên ở phía xa.

Hứa Nguyên nắm chặt điện thoại, vừa rồi cổ tay cô đã lướt qua cánh tay nóng bỏng của Hàn Tự. Cô to gan, lắc lắc màn hình điện thoại của mình về phía Khâu Tử Dao đang ngây ngốc.

Trên màn hình là hình ảnh của cô hôn lên má Hàn Tự.

Sau đó cô cúi đầu, đè nén sự bối rối trong lòng, đăng lên vòng bạn bè để chế độ chỉ Khâu Tử Dao có thể nhìn thấy được.

"Hứa Nguyên: bạn trai tôi."

Đơn giản lại thô bạo.

"Tin được chưa?" Hứa Nguyên đưa giao diện vòng bạn bè cho Khâu Tử Dao nhìn: "Anh ấy có chủ rồi, đừng nhớ thương mù quáng nữa. Chuyện này không liên quan gì đến người khác, có chuyện gì thì nói trực tiếp với tôi."

Điện thoại di động trong lòng bàn tay bỗng nhiên điên cuồng rung lên.

Khâu Tử Dao hóa đá, cô ấy chỉ tay vào cô: "Hứa Nguyên, cô..."

Mãi một lúc lâu cô ấy vẫn không thể thốt nên lời.

Hứa Nguyên và Hàn Tự? Làm sao có thể!

Còn Đào Tri Sơ thì sao?

Hứa Nguyên cúi đầu nhìn điện thoại, chờ thấy rõ tin nhắn Wechat đang điên cuồng nhảy lên, đầu cô "ong…" một cái, trống rỗng.

Rõ ràng cô đã thiết lập chỉ có Khâu Tử Dao có thể thấy được, sao lại biến thành ngoại trừ Khâu Tử Dao thì tất cả mọi người đều có thể thấy được?

Bình luận của bạn bè bùng nổ, Wechat đều là cuộc trò chuyện riêng tư, tin nhắn của nhóm cũng nhấp nháy không ngừng.

Cô không cần nhìn cũng đoán được mọi người đang khiếp sợ thế nào.

Xúc động là ma quỷ hại chết người, bây giờ cô xóa còn kịp không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!