Hứa Nguyên lái xe đi tìm Dư Âm.
Vừa rồi trong điện thoại, hai người đều rất kích động.
Xuất phát đến khu biệt thự, Hứa Nguyên đeo tai nghe Bluetooth, gọi điện cho Hàn Thạc.
Hàn Thạc là anh trai ruột của Hàn Tự, hai năm qua anh đã đến Tô Châu để giải quyết công việc nhà họ Hàn.
"Nguyên Nguyên?" Hàn Thạc nhanh chóng trả lời.
Giọng nói của anh có phần lạnh lùng, vừa nghe xong liền không mang theo cảm xúc gì, chỉ có cảm giác xa cách.
Hứa Nguyên một mực cho rằng, Hàn Tự và anh trai của anh là hai thái cực khác nhau. Nhưng hiện tại, cô cảm thấy rằng hai anh em bọn họ thực sự rất giống nhau.
"Có làm phiền đến công việc của anh không ạ?" Giống như ở trước mặt Chu Tễ Duyên, Hứa Nguyên không bao giờ dám làm càn với anh ấy.
"Không đâu." Hàn Thạc cười lớn, bỗng anh nhớ ra điều gì đó, "Anh đã biết chuyện của lão Cù rồi."
Anh chủ động nhắc tới, Hứa Nguyên có hơi bất ngờ.
Hàn Tự còn nói: "Dù em không gọi cuộc điện thoại này thì anh cũng muốn nói chuyện với em một chút. Lão Cù nói việc này liên quan đến em, muốn anh xin lỗi em thay cậu ấy. Cậu ấy sẽ xử lý tốt chuyện bên ngoài để cho em yên tâm, cậu ấy sẽ nói rõ cho em.
Nghe tới đó, Hứa Nguyên ngắt lời anh: "Không cần anh ta giải thích đâu ạ."
"Vậy em thì sao?"
"Hôm nay em gọi điện cho anh quả thật là vì chuyện này, bạn thân em thấy em bị hắt nước bẩn trên Weibo, cô ấy tức giận quá nên có bình luận bức ảnh hai họ người chụp chung."
"Lão Cù chưa nói với anh chuyện này."
Hứa Nguyên nói rõ ra suy nghĩ của mình: "Em biết chuyện này có ảnh hưởng đến người bạn của anh, em có thể thay mặt bạn thân xin lỗi anh ta. Nhưng có điều, việc này vốn là do chị ta gây ra, em có thể không truy cứu những rắc rối đó của họ, miễn là anh ta không đi tìm người bạn thân đã tiết lộ danh tính của bọn họ."
"Nếu để cho em biết anh ta và người phụ nữ ngoài kia đụng đến bạn thân em, thì dù có ra sao em cũng không chịu để yên." Cô nói ra hết tất cả mọi điều cần nói, bình thản cất lời: "Chuyện này nên dừng lại tại đây thôi."
Cô không có gì phải sợ, chỉ sợ Dư Âm bị trả thù. Cho nên cô chỉ có thể tìm đến Hàn Thạc, là người trung gian đi hoà giải, để cho thấy thái độ của cô.
Hàn Thạc trầm mặc một lúc: "Được rồi, em yên tâm."
Hàn Tự cũng đã gọi cho anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ để Hứa Nguyên phải chịu thiệt thòi.
"Cảm ơn anh Hàn." Hứa Nguyên nói lời cảm ơn.
"Việc nhỏ."
Hứa Nguyên tháo tai nghe ra, đột nhiên cô cảm thấy căng thẳng. Cô đã hẹn Dư Âm tại cửa hàng tiện lợi 24h gần nhà cô ta.
Thật ra, khi biết được Dư Âm không để ý đến "quy tắc ngầm" của cái giới này vì cô, liễu lĩnh trút giận thay cô, cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu và cảm động.
Nhất thời cô không biết nên phải đối mặt thế nào với cô ta.
Cảm xúc lẫn lộn.
Cô chạy đến cửa hàng tiện lợi, Hứa Nguyên nhìn thoáng qua thấy Dư Âm đang ngồi bên cửa sổ. Trước mặt cô ta có hai ly trà sữa.
Hứa Nguyên đỗ xe rồi vào cửa.
"Dư Âm" Cô nở nụ cười và vỗ vai Dư Âm.
Dư Âm quay lại và đã thấy Hứa Nguyên trốn ở đầu bên kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!