Chương 23: (Vô Đề)

Hứa Nguyên nhận được WeChat của Hàn Tự, cô cầm thẻ ra vào và điện thoại rồi vội vàng đi ra khỏi văn phòng.

Đi ra khỏi tòa nhà hành chính, băng qua sân chơi là bãi đỗ xe của trường, được ngăn cách với sân trường bằng một bức tường, bên ngoài được bao quanh bảo một chiếc hàng rào gỗ màu trắng, có thể nhìn xuyên vào sân trường và sân chơi.

Đôi khi những phụ huynh đưa con đi học buổi sáng sẽ dừng ở đây, nếu may mắn thì họ còn có thể đợi tới lúc bọn trẻ học tiết hoạt động ngoài trời và nhìn thấy đứa bé nhà mình.

"Em chạy làm gì?" Tiếng cười của anh ẩn chứa ý chọc ghẹo.

Hàn Tự chờ ở bãi đỗ xe, trong tay xách một cái túi mua hàng màu cam, là túi bằng vải, không thể nhìn rõ bên trong chứa thứ gì.

Hứa Nguyên thở hồng hộc: "Hàn Tự, anh đợi ở đây bao lâu rồi? Sao nhất định phải tới chỗ em vậy?"

Cô lắc hàng rào, một người ở bên trong, một người ở bên ngoài mà nhìn nhau.

Cảnh tượng này rất buồn cười.

Hứa Nguyên bật cười "ha ha".

"Này, rốt cuộc anh gọi em tới đây là muốn làm cái gì hả?" Cô hỏi: "Em còn đang lên lớp đấy nhé!"

Ban nãy hai người có trò chuyện qua điện thoại, Hàn Tự bảo cô hãy đi ra ngoài sau hai mươi phút nữa.

Hàn Tự giơ tay lên, lắc lắc cái túi mua hàng trong tay: "Em tự xem đi."

Anh nhét túi qua hàng rào, cái túi căng phồng xém tí đã bị kẹt.

"Cái gì thế?" Một tay Hứa Nguyên nâng đáy túi, tay còn lại xách đồ trong túi lên: "Nặng quá."

Lòng bàn tay lập tức bị bao bọc bởi sự mát lạnh.

Cô kinh ngạc: "Anh mua trà sữa cho em hả?" Cô cười tươi đến mức híp cả mắt: "Thật là."

Hứa Nguyên mở ra rồi nhìn vào túi, bên trong là bốn ly trà sữa.

Trà xanh trân châu khoai môn nghiền của hãng trà Bách Đạo.

Là món cô thích uống nhất.

Hàn Tự dựa vào hàng rào: "Ừ."

Một tiếng "ừ" rất khẽ, anh mỉm cười nhìn cô.

Hứa Nguyên móc túi mua hàng vào cổ tay: "Anh thông minh lắm đó nhé."

Bởi vì tình hình dịch bệnh, hiệu trưởng không cho phép họ đặt đồ ăn, cũng không cho người giao hàng đưa tới chỗ bảo vệ. Bắt đầu từ khi đi làm vào tháng năm, họ đã hoàn toàn cắt đứt với quán bán trà chiều ở bên ngoài. Mỗi lần phòng tài vụ và hành chính ra ngoài làm việc đều mua về cho họ vài ly.

Hàn Tự hơi khom người, ghé sát vào nhìn cô: "Còn phải nói à." Anh nhướng mày.

Hứa Nguyên lại thấy ngứa tay, cô vươn tay chọc vào trán anh, tới mức anh ngửa cả đầu ra đằng sau, nhưng mà anh vẫn không hề phản kháng chút nào.

Ngoan ngoãn đến bất ngờ.

"Làm sao anh biết mà đưa cho em bốn ly?" Cô ngại ngùng thu tay lại.

Hứa Nguyên lại nhìn vào túi đựng trà sữa, vừa đúng bốn ly, cũng vừa khớp với cô và đồng nghiệp.

Hàn Tự xoa nhẹ cái trán bị cô chọc ửng đỏ: "Là ai lúc trước kể về nhóm chat hoa quả? Hằng ngày không chịu làm việc đàng hoàng mà cứ ngồi đó hóng drama?"

Anh vờ như thờ ơ mà nói: "Đúng không, cô bé dưa hấu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!