Chương 21: (Vô Đề)

"Hàn Tự! Em thật sự quá ngây thơ rồi!"

Nước mắt Hứa Nguyên nhịn cả ngày hoàn toàn mất kiểm soát.

Hàn Tự không ngờ câu đầu tiên mình nghe được sẽ là tiếng khóc của cô. Hôm nay anh có một cuộc họp ở công ty của Diêu Khải Việt, một chút nữa mới rảnh rỗi.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi.

Anh để cho những người khác tiếp tục thảo luận còn bản thân thì đi đến văn phòng của Diêu Khải Việt.

Sau khi đóng cửa lại, xung quanh chỉ còn lại sự yên lặng, tiếng khóc của Hứa Nguyên qua điện thoại càng thêm rõ ràng.

Rất hiếm khi thấy cô khóc lớn đến như vậy.

Hàn Tự đi tới cửa sổ sát đất, bên ngoài đang mưa, thời tiết âm u.

Trên cửa sổ đều là nước mưa.

Tuy anh với Hứa Nguyên đang yêu nhau nhưng hai người bọn họ cũng không có gì khác so với trước kia, bận rộn thì vẫn bận rộn, không phải lúc nào cũng dính lấy nhau.

Anh không phải người như vậy, Hứa Nguyên cũng thế.

"Hàn Tự, trước kia em không nói gì nhưng thật ra em không thích bệnh nhân của mẹ em chút nào." Dòng người phía trước vẫn chưa nhúc nhích, Hứa Nguyên ngồi xổm xuống: "Từ khi em có trí nhớ, bọn họ đã cướp đi mẹ của em. Khi mẹ em nghe điện thoại, em chỉ biết bà không nhìn thấy em mà đi khám bệnh cho bệnh nhân. Xem bệnh án của người đó, làm phẫu thuật cho người đó…Bọn họ đều xếp trước em, quan trọng hơn em."

Người ở đằng sau thấy cô khóc lóc như vậy, quan tâm hỏi: "Cô gái, cô không sao chứ?"

Hứa Nguyên ngẩng đầu, trước mắt là một mảnh mơ hồ, không thấy rõ khuôn mặt của đối phương.

Cô lắc đầu, xua tay với người nọ.

Hàn Tự không nói lời nào, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng với cô.

Hứa Nguyên lau mắt: "Hôm nay dì Ngô ở nhà trẻ hỏi em rằng em có chắc chắn là bà ấy không có vấn đề gì không? Em cảm thấy bản thân mình đã xem thường chiếc áo blouse trắng trên người mẹ."

Cô khóc không thành tiếng, nói hết ra tất cả sự tủi thân từ nhỏ đến lớn và cả nỗi bất an.

Mẹ là bác sĩ, mẹ không thể làm điều gì thất vọng với tà áo trắng của mình. Vì thế nhiều lúc cô chỉ mãi mãi đứng ở vị trí thứ hai.

"Trước kia em tức giận không đến trường y, đến trường của bố mẹ học y tế dự phòng, em đã nói em không muốn bận bịu giống bố mẹ, không muốn ở nhà một mình." Hứa Nguyên cảm thấy khổ sở cực kỳ: "Bây giờ nhìn lại, tất cả chỉ là viện cớ mà thôi."

Cô tự do, luôn làm theo ý mình nhưng ngay cả nghĩa vụ của nghề bác sĩ cô cũng không biết.

Hứa Nguyên một mình nói với điện thoại: "Em rất hối hận vì trước kia không chịu học hành cho tốt, ngay cả những gì giáo viên nói em cũng đã quên."

"Hàn Tự, trước đây chỉ cần anh nói em ấu trĩ, ngây thơ, em sẽ không bao giờ nhận."

Kết quả, cô quả thật vô cùng ấu trĩ.

"Không sao." Hàn Tự vẫn yên lặng lắng nghe, cũng không đánh gãy lời nói của cô, anh mỉm cười: "Dù sao em cũng thấy anh ấu trĩ, hai chúng ta cùng đồng loại cũng tốt."

Anh chọc cô, còn nghiêm túc nói: "Rất xứng với nhau, đúng không?"

Hứa Nguyên nín khóc, mỉm cười.

Đồng nghiệp gửi tin nhắn đến nói đã thanh toán xong, hai người tụ họp lại đi tìm dì Ngô.

Em trai dì Ngô vẫn đang ở cùng bà ấy.

"Hai người có đói bụng không?" Dì ngô có lẽ đã khóc đến mệt, giọng nói khàn khàn: "Các cô mau đi ăn cơm đi, tôi không sao đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!