Hứa Nguyên thấy rất khó chịu khi bị anh săm soi, cô giơ tay lên chỉ vào Hàn Tự: "Anh đừng có hiểu lầm nhé, em chỉ nêu ví dụ mà thôi."
Nói xong, cô lại càng cảm thấy lúng túng hơn nữa.
Hứa Nguyên yếu ớt thả tay xuống, cô gãi lỗ tai.
Hàn Tự vẫn luôn nhìn cô, lúc anh nhìn người nào đó chăm chú như vậy trông anh rất nghiêm túc, tựa như trong mắt anh chỉ có mỗi một mình cô mà thôi.
Trái tim Hứa Nguyên đập "thình thịch" một cái, không hiểu sao nó lại bắt đầu tăng nhanh tốc độ.
"Anh bị điên à." Cô không được tự nhiên mà quay đầu đi.
Hàn Tự mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô: "Hứa Nguyên." Anh như vô tình mà hỏi: "Vậy em thích kiểu người như thế nào?"
Chủ đề bất chợt bị anh xoay chuyển.
Hứa Nguyên sững sờ, vô thức muốn nói là Đào Tri Sơ.
"Ngoại trừ Đào Tri Sơ." Hàn Tự kịp thời bổ sung thêm một câu.
Anh lắc lư đôi chân dài, nhìn chiếc tủ đựng sách phía đối diện.
Kính của cửa tủ phản chiếu hình ảnh hai người họ, anh nhìn chằm chằm vào đó, có thể thấy rõ nét mặt rối bời của Hứa Nguyên.
Anh không khỏi bật cười.
Hứa Nguyên từng nói cô thích Đào Tri Sơ, năm lần bảy lượt bám theo anh ấy, nhưng thật ra Hàn Tự biết rõ, biểu hiện của cô cùng lắm chỉ coi như là đùa giỡn với Đào Tri Sơ, không thể nói là thích chứ đừng kể tới việc yêu. Bởi vậy, dù cho cô thất bại liên miên, anh cũng chưa từng trông thấy cô thật sự đau khổ.
Cô luôn miệng bảo thích Đào Tri Sơ, đã vậy còn không thèm lựa lời nói chuyện trước mặt anh, tác hợp Ninh Hạ với Đào Tri Du cho anh, khiến anh tức điên lên được.
Hứa Nguyên bị Hàn Tự chặn lời, cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: "Kiểu em thích chính là kiểu như Đào Tri Sơ ấy."
Hàn Tự: "..."
Thật sự chẳng có một miếng nào giống anh, đắng lòng.
Anh nhìn người họ Hứa không tim không phổi nào đó trong tấm kính, cố gắng sắp xếp từ ngữ.
Làm sao để dẫn dắt cô một chút nhỉ?
Trên bàn trà nhỏ, chiếc điện thoại không ngừng rung lên "reng…reng"
Hứa Nguyên và Hàn Tự đồng thời ngó qua, cô vốn không định nghi ngờ gì, kết quả lại vô tình trông thấy cái tên "Ninh Hạ" đang nhảy trên màn hình.
Muộn thế này rồi mà trai đơn gái chiếc vẫn gọi điện thoại cho nhau sao?
Hứa Nguyên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Hàn Tự.
Ánh mắt của cô tràn ngập vẻ hóng hớt, anh đành phải đi sang một bên để nghe.
Từ lúc Hàn Tự nghe điện thoại cho đến khi cúp máy cũng chỉ vỏn vẹn một hai phút. Khi anh quay người lại, chưa kịp chuẩn bị gì thì đã phải đối mặt với ánh mắt hiểm ác của Hứa Nguyên.
Anh cố gắng nén cười, nghiêm túc hỏi: "Sao thế?"
Hứa Nguyên mỉm cười với anh nhưng ý cười không vương trong mắt: "Em còn chưa hỏi anh đấy, Hàn Tự, hôm em gặp tai nạn anh có ý gì thế? Tại sao cô gái Ninh Hạ kia cũng tới chung với anh? Em không biết cô ấy thì mắc gì cô ấy lại muốn tới gặp em?"
Cô hỏi ba câu liên tiếp.
Hàn Tự: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!