Chương 14: (Vô Đề)

Khi Hàn Tự đi tìm bố Hứa thì trông thấy ông đang nói chuyện cùng với Chu Tễ Duyên về lễ kỷ niệm ngày thành lập trường trực tuyến của Trường Đại học J.

Năm nay là kỷ niệm một năm ngày thành lập Trường Đại học J, họ muốn mời bố Hứa đến diễn thuyết với tư cách là một cựu sinh viên xuất sắc.

Hàn Tự thật sự rất ngạc nhiên. Bố Hứa cũng là sinh viên tốt nghiệp Trường Đại học Y khoa J giống mẹ Hứa, hình và chiến tích của ông đến nay vẫn còn được vinh dự treo trong phòng của Đại học J, thỉnh thoảng ông cũng sẽ quay về trường giảng giải vài tiết học, nhưng hai năm qua vì ông quá bận bịu với công việc nên hầu như chẳng có một buổi giảng nào.

Không ngờ lần này ông lại đồng ý tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.

Hàn Tự nhìn đống tài liệu trên bàn trà, đều là của Đại học J gửi tới quy trình hoạt động.

"Hứa Nguyên có biết không ạ?" Anh hỏi.

Bố Hứa lắc đầu, ông liếc nhìn đứa con gái của mình đang ngồi trên ghế sô pha, trông thấy cô thì thầm to nhỏ với Trình Vi Vi, vẻ mặt hoạt bát hồn nhiên.

Ông đưa tay tháo kính, giữa hàng chân mày ánh lên sự vui vẻ: "Chú chưa nói cho con bé biết."

Hàn Tự cũng nhìn sang, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô.

Lúc này đèn pha lê trong phòng khách được bật sáng, ánh đèn ngời ngợi chiếu vào Hứa Nguyên, ánh mắt của cô phản chiếu lại ánh sáng của ngọn đèn, tựa như những vì sao lộng lẫy, rực rỡ.

Và cũng rất ấm áp.

Cô kiêu ngạo, ngang ngạnh, buông thả nhưng thực chất thâm tâm của cô lại chính là nơi mềm yếu nhất.

"Cô ấy mà biết chắc sẽ vui lắm." Hàn Tự thu ánh mắt.

Bố Hứa cũng quay đầu lại, vừa đúng lúc cả hai chạm mắt, hai người nhìn nhau rồi mỉm cười.

Ông biết năm ấy con gái mình cố tình ghi danh vào Trường Đại Y khoa J là vì ở đó có ông và mẹ của cô, thế nên ông đã đồng ý ngay khi lần này hiệu trưởng mời ông quay về.

Vì trường học và cả Hứa Nguyên.

Ở phía bên kia, Hứa Nguyên bị lời nói của Trình Vi Vi làm cho trợn mắt há hốc mồm, tim thì đập lệch một nhịp, sau đó càng lúc càng nhanh.

Cô không khỏi đi kiếm tìm hình bóng của Hàn Tự.

Giờ đây anh đang lặng lẽ ở bên cạnh bố, cũng nói chuyện với bố giống Chu Tễ Duyên, tuy không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì nhưng cô cảm thấy không quen với bộ dạng nho nhã khôn khéo của anh khi nhìn từ phía xa như thế này.

Cũng đúng, Hàn Tự ở trước mặt người khác lúc nào cũng rất thận trọng và có phép tắc.

Chỉ có khi đứng trước cô…

Sau một hồi lâu, Hứa Nguyên trừng mắt với Trình Vi Vi: "Đừng có trêu tớ!"

Đôi mắt của cô thoáng thẫn thờ, chẳng hiểu sao lại không có đủ tự tin với câu nói của bản thân.

Trình Vi Vi ghé sát vào người cô, giả bộ thâm trầm: "Trông cậu bị doạ kìa." Cô ấy nhún vai: "Tớ chỉ nói giỡn thôi mà!"

Hứa Nguyên: "..."

Cô thật sự bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh luôn rồi.

"May quá, may quá." Cô nghĩ mà sợ: "Làm tớ sợ muốn chết! Sao tớ với Hàn Tự có thể thành đôi được cơ chứ?"

Hứa Nguyên vỗ ngực, nào ngờ trái tim cô vẫn còn đập rất nhanh, với tốc độ không thể nào kiểm soát.

Cô nhanh chóng cầm ly nước lên, uống ngụm nước cho đỡ sợ.

"Tớ với anh ấy sẽ không thành được." Hứa Nguyên thề thốt: "Trừ khi tận thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!