Hứa Nguyên về đến nhà, cô không ngờ bố lại ở nhà.
Bàn trà trong phòng khách phủ kín tài liệu, ông đang ngồi ở đấy, khi cô bước vào thì trông thấy ông đang ngồi xem đồng hồ trên tay.
"Bố?" Hứa Nguyên ngạc nhiên.
Bố Hứa lập tức đứng dậy, ra đón cô: "Thế nào rồi? Có còn đau không?" Vẻ mặt ông vô cùng lo lắng.
Ông đỡ lấy cánh tay con gái xem xét: "Mẹ con gọi điện thoại cho bố rồi. Sao lại bị tai nạn xe cộ vậy? Đến đây, ngồi xuống đi."
Để Hứa Nguyên ngồi xuống sô pha xong, sau đó bố Hứa cũng ngồi xuống theo.
"Bố, con không sao."
"Có còn đau tay không?"
Hứa Nguyên vừa định nói không đau, lời đã đến bên miệng nhưng cuối cùng cô vẫn sửa lại câu nói: "Đau, đau lắm ạ!"
Cô ôm cánh tay, làm nũng với bố: "Đau chết đi mất."
Quả nhiên, bố Hứa đau lòng thay cho đứa con gái.
Trong lòng Hứa Nguyên cảm thấy ngọt ngào cực kỳ.
"Nguyên Nguyên, bố đã hầm canh ở dưới bếp rồi, để bố xuống lấy cho con." Đột nhiên bố Hứa nhớ ra: "Canh xương, uống nhiều một chút."
Nói xong ông lập tức xuống nhà bếp.
Hứa Nguyên ngồi đấy quơ quơ cái chân, cảm thấy bị thương ở tay cũng tốt. Ít nhất có thể làm cho người bố luôn bận bịu dừng lại công việc và chăm sóc cô.
Cô liếc nhìn tài liệu ở trên bàn trà, tất cả đều là số liệu, còn có hạng mục cần xét duyệt.
Rất nhiều tài liệu thuộc hàng tài liệu mật, cô không thể nhìn được.
Bố Hứa mang canh lên bàn trà, cổ họng cảm thấy ngứa ngáy, quay đầu ho khan một tiếng.
Ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hứa Nguyên: "Bố, sao bố lại ho vậy?"
Bố Hứa ho vài cái: "Không sao đâu."
Hứa Nguyên vô cùng lo lắng: "Tháng trước bố cũng bị ho sao lại không đi khám?"
Bố Hứa không nói lời nào.
"Đã ho thành như vậy mà còn thức khuya tăng ca!"
Bố Hứa vẫn còn cố chấp: "Đừng lo, không có bệnh gì nghiêm trọng đâu." Ông kiên trì nói: "Chỉ là hơi ngứa ở cổ họng thôi."
Tuy rằng gần đây ông ho rất nhiều.
Hứa Nguyên không nhịn được đứng dậy: "Không được, con phải đưa bố đi hẹn trước lịch kiểm tra mới được."
"Tháng trước bố nói là bị cảm, bây giờ vẫn còn ho." Cô nghĩ linh tinh: "Bố là người học y, sao lại giấu bệnh sợ thuốc?"
"Bố, bố phải là người nắm tay con trong hôn lễ đó."
Ý cô là muốn ông chú ý giữ gìn sức khoẻ.
Bố Hứa không có cách nào nói lại cô: "Được, được, được, con uống canh trước đi, bố sẽ dành thời gian đi khám, được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!