Chương 11: (Vô Đề)

Buổi chiều giáo viên từ Trung tâm hành chính dân sự sẽ đến nhà trẻ, Hứa Nguyên nhân lúc nghỉ trưa nên đã ra ngoài uống trà cùng đồng nghiệp.

Sau khi mua bánh ngọt lót dạ với cà phê, cô ngồi một bên chờ người đồng nghiệp viết hoá đơn.

"Trình Vi Vi: Cậu lại cãi nhau với Hàn Tự cái gì đấy?"

Mấy ngày nay ở khoa Trình Vi Vi có đồng nghiệp bị bệnh nên xin nghỉ, vì thế mà tần suất trực ca đêm của cô ấy tăng cao hơn hẳn, đến bây giờ cô ấy mới nhìn thấy sự quấy rầy lúc hai giờ sáng của Hứa Nguyên.

"Hứa Nguyên: Tớ đã nói cái gì đâu, làm sao cậu biết có liên quan tới Hàn Tự."

Hứa Nguyên liên tục gửi tới mấy cái biểu cảm phẫn nộ.

"Trình Vi Vi: Được rồi, vậy thì liên quan đến ai?"

Hứa Nguyên:...

Quả thật là liên quan đến Hàn Tự nhưng đột nhiên cô lại không muốn nói ra.

Hứa Nguyên ngồi trên gian ghế ngoài trời ở lối ra vào của tiệm cà phê, cô đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh để di dời sự chú ý của mình.

Do tối hôm qua cô thức thâu đêm nên đến giờ đầu vẫn còn đang rất đau.

Nào ngờ lại trùng hợp đến thế, một hình bóng quen thuộc bất chợt ập vào tầm mắt.

"Hứa Nguyên, chúng ta quay về thôi." Đồng nghiệp cầm hoá đơn đi ra ngoài.

Hứa Nguyên xua tay: "Em chờ chị một chút nhé."

Ánh mắt cô không rời khỏi hai bóng người ở phía xa, cô chỉ trông thấy Dư Âm đang khoác cánh tay của một người đàn ông, lộ ra góc mặt đang tươi cười ngọt ngào.

Hai người ấy vừa nói vừa cười, có điều bọn họ đưa lưng về phía Hứa Nguyên nên cô không thấy rõ được mặt người đàn ông.

"Sao thế ạ?" Đồng nghiệp tò mò.

Hứa Nguyên cầm lấy điện thoại: "Em ngồi xuống một lát đi."

"Hứa Nguyên: Bạn yêu, hôm nay đi hẹn hò ở đâu đấy? /nhướng mày/"

Hứa Nguyên gửi WeChat cho Dư Âm, đơn thuần là muốn chọc ghẹo cô ta một phen.

Cô lại nhìn qua đó, thấy hai người họ dừng lại, Dư Âm lấy điện thoại ra từ trong túi.

Chắc là đang trả lời tin nhắn của cô.

Khung chat biểu thị đối phương đang nhập tin nhắn, Hứa Nguyên đã chuẩn bị sẵn những câu nói trêu chọc và đùa giỡn trong lòng, ngay cả cơn đau đầu suốt cả sáng cũng vì đó mà tan biến. Cô đánh chữ, muốn ghi trước mấy câu đã nghĩ trong đầu, chỉ đợi cô ta đáp lại là cô gửi đi ngay, tiện thể trò chuyện sâu hơn với cô bạn thân của mình.

Công việc của Dư Âm rất bận, thường xuyên tăng ca, đặc biệt là trong khoảng thời gian này. Mặc dù hai người bọn cô đã hẹn nhau hai bữa cơm, nhưng sau khi ăn xong Dư Âm không phải đi về tăng ca thì cũng là đi làm việc khác.

Thần thần bí bí.

Hoá ra là yêu đương sau lưng cô!

"Dư Âm: Hẹn hò cái gì? Tớ đang nằm trên giường đây này! Tối hôm qua phải thức cùng cậu tới 4 - 5 giờ sáng, mệt chết đi được. Tớ phải nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi ngủ bù chứ ~"

Hứa Nguyên sửng sốt.

Cô ngẩng đầu nhìn qua kia, cho dù bọn họ vẫn quay lưng về phía cô nhưng chỉ cần liếc mắt một cái thôi là cô có thể nhận ra bóng dáng của Dư Âm rồi, hơn nữa chắc chắn sẽ không có chuyện cô nhận lầm đâu.

Hai người đó đã thay đổi tư thế, lúc này đổi thành người đàn ông ôm eo Dư Âm, hai người dựa sát rạt vào nhau. Người đàn ông kia mặc áo sơ mi và quần tây, áo sơ mi màu xanh đen tôn lên dáng người cao ráo của anh ta, trông dáng người có vẻ hơi gầy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!