Cho đến khi gặp dì Giang tôi mới phát hiện, thì ra nhà là như vậy, thì ra mẹ cũng có thể là người phụ nữ mạnh mẽ.
Cô nắm tay tôi an ủi: "Yêu Yêu, cứ yên tâm ở đây, trước kỳ thi đại học nhất định không được xảy ra sơ suất gì."
"Nếu con cảm thấy trong lòng có gánh nặng, coi như dì cho con thuê nhà, đợi con lớn rồi kiếm được tiền thì trả lại dì là được."
"Nói với con, dì trước đây cũng nghèo lắm, nhưng nhìn bây giờ đi, dì không phải cái gì cũng có à?"
"Dì nhìn người chuẩn lắm, Yêu Yêu sau này nhất định sẽ càng xuất sắc, đứa trẻ chăm chỉ nỗ lực nhất định sẽ có vận may tốt."
Đó là lần đầu tiên trong 18 năm, tôi nghe được sự khẳng định của người khác.
Trước đây, ước mơ đối với tôi mà nói quá mơ hồ, khoảnh khắc đó, đột nhiên hiểu rõ mục tiêu tương lai của mình.
Có lẽ chính là muốn trở thành người như dì Giang, dịu dàng tốt bụng, tự tin xinh đẹp, tỏa sáng rực rỡ.
Sau bữa tối, tôi yên lặng làm đề thi, Giang Trì ở bên cạnh lật sách từng trang, với nhiệt huyết chóng vánh của anh, chẳng bao lâu đã bị ru ngủ.
Không biết đã bao lâu, dì Giang bưng một ly sữa nóng đến.
"Yêu Yêu, đừng để cơ thể mệt mỏi, đừng tự tạo áp lực quá lớn nhé."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cô nói với tôi: "Thật ra, học tập cũng không phải là con đường duy nhất."
Nhưng đối với đứa trẻ nhà nghèo mà nói, học tập chính là con đường duy nhất.
Tôi không thông minh lắm, nên chỉ có thể chim chích đi trước, chăm chỉ hơn người khác mới có thành tích tốt.
Tôi chỉ có thể thi đỗ ra ngoài, mới có thể thoát khỏi cái bãi bùn gia đình này, tôi chỉ có thể nỗ lực kiếm tiền, mới có thể đưa mẹ tôi ra ngoài.
Còn Giang Trì thì khác, thật ra anh rất thông minh, tư duy khoa học tự nhiên rất tốt, học qua loa cũng có thể đứng hạng trung.
Anh càng không cần phải dựa vào thi đại học để thay đổi cuộc đời, gia đình anh có thể sắp xếp cho anh đi du học, có thể bồi dưỡng anh học nghệ thuật, cũng có thể ủng hộ anh học trường quốc tế với học phí đắt đỏ.
Lúc đó, anh và Trần Mãnh cùng mấy người bạn, lập một ban nhạc ngầm, thường xuyên sau giờ học đi chơi nhạc.
Tôi tưởng ước mơ của anh là trở thành ca sĩ, anh lại nói không muốn biến sở thích thành nghề nghiệp.
Ước mơ của anh là đeo máy ảnh đi du lịch vòng quanh thế giới.
Du lịch vòng quanh thế giới
- mấy chữ đó đối với tôi lúc đó, giống như chuyện hoang đường.
Tôi dốc hết sức lực, cũng chỉ là muốn bay ra khỏi bức tường cao hơn một người mà thôi.
Dì Giang ở nhà không đến ba ngày lại phải đi công tác, tôi không biết cô làm nghề gì, Giang Trì nói cô là người bán quần áo.
Trước khi đi, cô cho tôi một chiếc điện thoại cũ, nói là cũ nhưng thật ra rất mới.
Cô nói với tôi, nếu bố tôi lại đánh tôi hoặc đến trường tìm tôi gây phiền phức, thì gọi điện báo cảnh sát.
Và nhờ tôi giám sát Giang Trì, nếu anh bắt nạt tôi hoặc đánh nhau với người khác, thì gọi điện báo cho cô ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!