Chương 6: (Vô Đề)

Tôi nhất thời vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng.

"Cái đó, tôi... tôi còn nợ cậu tiền... chưa trả..."

Anh khẽ động mí mắt, trực tiếp lấy điện thoại ra, mở mã QR, đưa đến trước mặt tôi.

"Trả đi."

Tôi vội vàng mở WeChat, quét vào thì thấy danh thiếp của anh, gửi đi lời mời kết bạn.

"Cậu... đồng ý đi..."

Ngón tay anh khẽ động, tôi đã kết bạn với anh.

"Cái đó, chuyển cho cậu mười nghìn được không? Dù sao cũng nợ cậu lâu như vậy rồi?" Tôi cẩn thận dò hỏi.

"Tùy cậu." Anh cúi đầu nhìn tôi, lười biếng đáp.

Tôi chuyển tiền qua, nhắc anh:

"Chuyển rồi, cậu xem đi."

Anh nhìn tôi, không có phản ứng gì, tôi lại hoảng loạn bổ sung một câu, "Giang Trì, cảm ơn cậu..."

Năm đó nếu không phải vì anh, có lẽ hôm nay tôi cũng không đứng ở đây.

"Cảm ơn? Cảm ơn thế nào?"

Anh nhếch môi cười, nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt nóng bỏng.

Tôi vặn vẹo ngón tay, trong lòng như trống đánh loạn xạ.

"Thì... thì... hôm nào mời cậu ăn cơm được không?"

Anh bỗng bật cười khẽ, lan tỏa trong không khí.

Bất chợt tiến lên một bước, chặn tôi trong góc.

Tôi theo phản xạ lùi lại, anh đứng trước tôi tạo thành một cái bóng lớn.

Cúi đầu, ánh mắt dính chặt vào tôi, giọng nói trầm thấp, kéo dài âm cuối:

"Nhà văn nổi tiếng, hôm nào rốt cuộc là ngày nào?"

Ánh mắt nóng bỏng, hơi thở bỏng rát, tôi hoàn toàn rối bời.

"Thì... thì đợi khi nào cậu có thời gian..."

Tôi nhỏ giọng giải thích.

Anh khẽ cười: "Tôi bây giờ vừa hay có thời gian."

Tôi hít một hơi thật sâu: "Vậy cậu muốn ăn gì?"

Anh nhìn chằm chằm vào tôi, yết hầu khẽ động.

06

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã nắm lấy cổ tay tôi, nhét tôi vào xe của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!